Tâm sự

Nhẫn tâm gửi bức ảnh chụp vũng máu cho chồng, tôi đang phải gánh quả báo vì hành động bồng bột ấy

Đến giờ tôi cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại chụp ảnh vũng máu ấy gửi cho chồng.

Tôi lấy chồng khi vừa rời khỏi cánh cửa trường đại học. Lấy nhau vì yêu nhưng tình yêu đó không đủ để bảo vệ tôi vượt qua những khó khăn, trắc trở. Kết hôn mấy năm trời, tôi vẫn không có thai làm chồng tôi bắt đầu chán nản. Mẹ chồng thì tối ngày xỉa xói. Bà bảo: "Tôi ăn ở chẳng đến nỗi nào. Vậy mà bạc phước, sắp chết nhưng chẳng được một lần bế cháu".

Những năm ấy, cuộc sống làm dâu của tôi chìm trong nước mắt. Tôi ra sức chạy chữa. Ai mách nơi nào có thầy giỏi, tôi và chồng lại lên đường. Đến năm thứ 4 của cuộc hôn nhân ấy, tôi có thai. Cái thai khiến tôi tin chắc mình sắp được hạnh phúc.

Quả thật, mẹ chồng tôi thay đổi hẳn. Vì cháu, bà sẵn sàng làm hết mọi việc trong nhà, cơm bưng nước rót cho tôi mặc dù sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường. Bố mẹ đẻ tôi khi ấy còn nói tôi phải biết trân trọng người mẹ chồng như vậy.

Còn chồng tôi, chẳng cần phải nói, anh mừng hơn bắt được vàng. Về đến nhà là anh xoa bụng tôi, thủ thỉ với con đủ thứ chuyện. Lúc ấy cái thai của tôi được 2 tháng. Tôi ngập tràn hạnh phúc vì những gì mà chồng và mẹ chồng mang lại. Càng hạnh phúc hơn khi nghĩ tới đứa bé đang lớn dần trong bụng mình.

Nhẫn tâm gửi bức ảnh chụp vũng máu cho chồng, tôi đang phải gánh quả báo vì hành động bồng bột ấy
Chồng tôi thanh minh không được nên thời gian ấy hay ở lại công ty. (Ảnh minh họa)

Tôi còn nhớ hôm đó mình có buổi hẹn đi khám thai. Lúc đầu chồng nói sẽ chở tôi đi. Vậy mà đến phút chót, anh lại gọi về và bảo có cuộc họp đột xuất. Sẽ không có chuyện gì nếu tôi không nhìn thấy chồng chở một bà bầu đi qua mình. Họ nói cười vui vẻ làm tôi nghi ngờ.

Tôi bắt đầu tìm hiểu thì biết người phụ nữ ấy không có chồng mà chửa. Rồi tôi suy diễn và cho rằng đó chính là con của chồng tôi. Mặc cho chồng giải thích đó chỉ là sếp của anh và anh chỉ chở chị ấy đến chỗ hẹn. Tôi vẫn khăng khăng suy luận của mình là đúng.

Chồng tôi thanh minh không được nên thời gian ấy hay ở lại công ty. Ở nhà một mình, lại đang mang bầu nên tâm lý của tôi rất nhạy cảm. Trong lúc mù quáng vì cơn cuồng ghen, đầu óc tôi căng thẳng, tôi chìm trong những suy nghĩ tăm tối về chuyện chồng ăn nằm với người khác. Lúc đó bụng đau quằn quại nhưng tôi mặc kệ vì tim còn đau hơn.

Nhẫn tâm gửi bức ảnh chụp vũng máu cho chồng, tôi đang phải gánh quả báo vì hành động bồng bột ấy - 1
Tôi muốn ly hôn nên mới bỏ đi đứa bé để sau này khỏi ràng buộc. (Ảnh minh họa)

Tôi còn tự hành hạ bản thân bằng cách không ăn tối, căng thẳng làm tôi thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, tôi vẫn đau bụng, cứ tưởng chỉ là cơn đau dạ dày nhẹ do đói, nhưng càng lúc càng đau hơn. Bò vào nhà vệ sinh thì bỗng đâu một cơn choáng váng khiến tôi ngã xuống đất và từ phía dưới chảy ra rất nhiều máu. Nằm mãi trong tủi thân, đến khi cơ thể lấy lại được sức, tôi hận chồng không có mặt ở bên nên đã chụp ảnh vũng máu ấy và gửi cho chồng với nội dung: "Con anh đấy. Chính anh đã giết nó rồi".

Chồng tôi trở về nhà ngay lập tức. Lúc này tôi đã thay được quần áo sạch sẽ. Anh lao đến túm tay tôi rất mạnh, mắt anh hằn lên những sọc đỏ trông rất đáng sợ: "Nói. Cô đã làm cái gì rồi hả?". Mẹ chồng tôi lúc này cũng đã biết tin. Bà cứ thế vừa khóc vừa đập tay xuống đất: "Cô bị điên rồi. Tại sao cô có thể giết cháu tôi như thế?". 

Trong mắt tôi khi ấy rất căm ghét hai người này, một người thì ngoại tình, một người thì bênh con. Cả hai chẳng ai cần biết tôi đang đau như thế nào, tôi cần phải tới bệnh viện hay không. Cả hai chỉ chì chiết và đổ lỗi do tôi. Tôi hận họ đến mức chỉ muốn ly hôn ngay lập tức...

Theo Lê Trang (Helino)