Tâm sự

Chồng quỳ xuống chân xin lỗi vì lỡ có con riêng, nhưng câu nói của tôi mới khiến anh tròn mắt kinh ngạc

Nếu không trải qua cảm giác của tôi, có lẽ chẳng một người phụ nữ nào hiểu được nó đau đớn, tuyệt vọng đến thế nào.

Tôi và chồng kết hôn cũng vừa tròn 5 năm. Phú – chồng tôi là một người đàn ông khá hiền lành, chín chắn, tốt bụng. Anh còn là người đàn ông có sự nghiệp, đặc biệt là rất yêu thương vợ con.

Ai nhìn vào tôi cũng bảo số hưởng, thời buổi này, kiếm đâu ra được ông chồng như thế. Trong lòng tôi cũng luôn cảm thấy mình thật may mắn khi lấy được anh. Thôi thì, mưa đến đâu mát mặt đến đấy, mình cứ bằng lòng và tận hưởng những thứ ông trời cho. Còn cuộc sống thì nay thế này, mai thế khác, thực chẳng nói trước được điều gì.

Nghĩ là vậy nhưng tôi thật không thể tin nổi có một ngày, anh trở về nhà trong bộ dạng thê thảm, bất ngờ quỳ xuống chân tôi, khóc nức nở rồi nói lời xin lỗi. Anh thú nhận đã lỡ có con riêng với người đàn bà khác. Phú xin tôi tha thứ, anh bảo, anh chỉ yêu vợ con, anh sẽ không bỏ gia đình nhưng mong tôi có thể rộng lượng để anh được nhận con, ông bà nhận cháu và chu cấp cho đứa bé.

Có lẽ Phú nghĩ tôi sẽ sốc nặng trước những lời thú tội của mình, nhưng không, tôi bình thản đến ngỡ ngàng. Tôi bảo Phú bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.

Rất nhẹ nhàng, tôi nói với chồng, tôi biết chuyện anh có con riêng từ lâu, biết cả người phụ nữ đang qua lại với anh.

Phú rất kinh ngạc, anh hỏi tôi vì sao lại biết chuyện này. Cuộc đời này chẳng có gì là che giấu mãi được, bất cứ chuyện sai trái gì rồi cũng sẽ bị bại lộ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Trong trường hợp này thì tôi biết sớm.

Chồng quỳ xuống chân xin lỗi vì lỡ có con riêng, nhưng câu nói của tôi mới khiến anh tròn mắt kinh ngạc
(Ảnh minh họa).

Tôi từ tốn kể cho Phú nghe, hôm đi mua đồ cho con gái ở siêu thị, chính mắt tôi nhìn thấy anh đưa một người phụ nữ đi sắm đồ sơ sinh. Hai người rất vui vẻ, khoác tay nhau tình tứ. Tôi đã đi theo anh và người phụ nữ đó, họ về một căn chung cư. Cô ta ở hẳn đó, còn Phú, cách ngày đều qua lại, có hôm anh đưa người đàn bà đó ra ngoài ăn uống. Có gì khó đâu, thế là tôi cũng đủ hiểu mọi chuyện.

Tôi đã định làm cho mọi thứ rùm beng lên. Nhưng sau bao nhiêu đêm mất ngủ, sau khi quá nhiều nước mắt đã vì anh mà rơi, tôi quyết định để mọi thứ yên bình cho đến hôm nay, khi chính miệng anh thừa nhận.

Vì sao ư? Mọi người mắng tôi ngu dốt cũng được. Anh và cô ta có thể đối xử tệ bạc với tôi nhưng tôi thì không nỡ. Cũng từng trải qua cảm giác mang thai, sinh nở nên tôi muốn để tình nhân của anh được vui vẻ, thoải mái trải qua giai đoạn đầy khó khăn này, để cho người danh chính ngôn thuận đang là chồng tôi được chăm sóc cô ta.

Còn đến lúc này, có lẽ mọi thứ sẽ phải chấm dứt rồi. Đối với tôi, như thế đã là quá đủ, quá sức chịu đựng. Trong cuộc sống hôn nhân, vợ chồng có thể mâu thuẫn vì bất cứ điều gì nhưng nếu đã có sự xuất hiện của người thứ ba thì tốt nhất là nó nên kết thúc.

Nghe tôi nói, Phú khụy lụa van xin tôi tha thứ. Nước mắt thực sự đã cạn, tôi nhỉ cười nhếch mép: "Lúc có thì chẳng trân trọng, mất rồi xin đừng tỏ ra đau khổ, nuối tiếc làm gì".

Theo Lee NF (Helino)