Tâm sự

Chồng nói không chăm nổi con, nên phải cố ở nhờ nhà ngoại

Tính xấu của anh dần khiến ba mẹ tôi sinh ghét. Ba mẹ thường chì chiết tôi về lỗi lầm của anh (không nói trước mặt anh)

Chồng nói không chăm nổi con, nên phải cố ở nhờ nhà ngoại
Ảnh minh họa

Vợ chồng tôi quen nhau là do anh chủ động. Tôi cảm động trước sự hiền lành, quan tâm và chân tình của anh. Thời gian đầu rất hạnh phúc, anh làm tất cả mọi việc, tôi muốn phụ giúp anh cũng không cho. Tôi thấy mình thật có phước khi lấy được anh làm chồng. Rồi biến cố xảy ra, ba mẹ chồng tôi cờ bạc nên nợ nần chồng chất, chúng tôi bị đuổi ra đường. Ba mẹ chồng về quê nương nhờ nhà bà nội chồng tôi. Lúc này tôi mang thai 2 tháng, nếu dọn về quê, vợ chồng tôi không thể đi làm vì công ty cách quê 2 tiếng đi xe máy. Ba mẹ tôi xót con gái nên đã kêu chúng tôi về ở cùng. Khi tôi sinh con và đi làm lại, ba mẹ tôi cũng yếu đi nhiều nên chỉ ở nhà chăm cháu. Mình tôi gồng gánh toàn bộ nhà ngoại mà không cho chồng biết. Tôi làm quần quật từ sáng đến tối, nhận việc về nhà để thêm thu nhập.

Chồng tôi có rất nhiều khuyết điểm: lười tắm rửa, đánh răng, hay bỏ quên đồ, mượn đồ rồi không trả mà làm mất luôn, không thèm tắt đèn, quạt khi không dùng; nói mãi không chịu sửa. Điều gây khó chịu nhất là hay cho người khác mượn tiền, dù tiền này không hoàn trả. Có vẻ anh cảm thấy tôi luôn có sẵn tiền đưa cho anh.

Một lần, anh gọi điện về nhà bảo tôi chuẩn bị 5 triệu gấp, tôi gom mãi mới đủ, chưa kịp hỏi anh có chuyện gì, anh đã lấy tiền đi, thì ra cho bà dì bên nội mượn. Nhưng cùng tháng đó con bệnh, tôi bảo đưa đi viện thì anh nói có gì đâu mà đi. Nói mãi anh mới bảo tôi đưa tiền thì đi, chứ anh không có vì chưa lấy lương. Anh rất thích cho người khác mượn tiền, nhiều lần giấu tôi vì tôi không chịu cho ai mượn hết. Lúc tôi đẻ hay con bị bệnh, tôi cũng chỉ dựa vào số tiền để dành đó, bên nhà nội đã cho tôi đồng được nào. Ngoài những vấn đề này, anh luôn giúp tôi việc nhà, chịu khó chơi cùng con. Nói chung người ngoài cảm thấy anh rất tốt và tôi vẫn chấp nhận anh được.

Nhưng tính xấu của anh dần khiến ba mẹ tôi sinh ghét. Ba mẹ thường chì chiết tôi về lỗi lầm của anh (không nói trước mặt anh). Ngày nào tôi cũng phải nghe ba mẹ mình cằn nhằn anh hết chuyện này đến chuyện khác. Gần đây, chồng tôi thay đổi nhiều theo hướng tiêu cực. Lúc anh bệnh, tôi chăm con một mình cho anh nghỉ, cháo và thuốc dâng tận giường, áo quần tôi giặt phơi. Điều này khiến ba mẹ tôi gai mắt và nói anh giả bệnh, mắng tôi dại chồng, nhu nhược. Tôi vừa đi làm, vừa chăm chồng con và làm việc nhà nên đổ bệnh, vậy mà anh nằm chơi điện thoại dù đang khỏe mạnh. Đêm con sốt, tôi vẫn phải thức đêm trông con, còn anh ngủ ngon lành. Sáng tôi sốt, nhờ anh nấu cháo, anh vùng vằng chửi thầm khiến tôi chẳng dám nhờ nữa.

Chiều hôm đó, tôi mới nghe ba mẹ kể tội anh, tối đến con ói và khóc, anh la tôi không biết lo cho con, tức nước vỡ bờ, tôi mắng lại anh. Chúng tôi cãi nhau to và trong lúc không kiềm chế được, tôi đã chửi thề cho hả giận. Ngày trước chỉ giận 2 ngày, anh sẽ chủ động làm lành, giờ đã một tuần. Ban đầu trong lòng tôi là tức giận, giờ tràn ngập nỗi buồn. Tôi từng nhiều lần đề nghị dọn ra ngoài sống vì áp lực nhưng anh không chịu, nói không chăm nổi con, phải nhờ ông bà nên cứ ở. Tôi không biết người đàn ông hiền lành ngày ấy đâu mất, hay có lẽ tại tôi nên chồng mới trở nên như vậy? Đến giờ tôi không biết mình có nên ly hôn không và phải làm gì tiếp theo? Tôi không còn muốn giải thích, phân rõ ai đúng ai sai, trong lòng buồn vô hạn. Xin bạn đọc cho tôi lời khuyên?

Theo Lài (VnExpress.net)