Tôi không thiếu tiền nhưng cũng chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc.
Tới lúc này Nghĩa mới đờ đẫn nhận ra đằng sau sự chểnh mảng của Huệ thời gian gần đây là sự thật khác hoàn toàn những gì anh nghĩ.
Oanh vừa chợp mắt được một lúc thì Huy hùng hổ lao vào giường lôi vợ dậy. Cô hốt hoảng tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ do cô để quên bát cơm thừa trong bữa tối chưa để vào tủ lạnh.
Hôn nhân cũng giống như cuộc đời, là một cuộc tu hành, con đường không hề bằng phẳng, ngược lại nó luôn trong trạng thái khảo nghiệm chúng ta. Nếu muốn kết hôn, muốn ở bên đối phương cả đời, hãy nhớ lấy hai điều: Tiền là không khí, tình yêu là mấu chốt.
Đạt nhận ra anh đã vô tâm và ích kỷ với vợ thế nào. Chẳng những không cùng Loan động viên, an ủi nhau chung vai cố gắng, ngược lại anh còn đối xử với cô một cách khắt khe, lạnh lùng.
Hiền “tức nước vỡ bờ” đặt mạnh bát cơm xuống mâm, cô quyết định phải chấm dứt cảnh "bữa tối ác mộng" này.
Trong hoàn cảnh túng thiếu, gia đình ở Hà Nam vẫn luôn khuyến khích các con đến trường vì sự trân trọng với con chữ, với người thầy.
Đêm đó, cô đã mắng anh lười nhác. Lời nói cay nghiệt của cô là nhát dao, là cú đẩy để anh mạnh mẽ hơn trước quyết định nhảy xuống hố sâu vực thẳm mịt mùng. Anh chết rồi cô mới biết chân tướng sự thật đằng sau. Một sự thật nhói lòng.
Hình ảnh về một buổi rước dâu không rạp, không họ hàng, khách khứa, không sính lễ đang gây tranh cãi trái chiều trong cộng đồng mạng.
Không đủ tiền chữa bệnh cho cả hai đứa con sinh đôi, vợ chồng Kangkang đành thực hiện nghi lễ bốc thăm để quyết định một bé phải chết.
“Kính gửi quý đồng nghiệp, bệnh nhân Trần Bảo Trâm, sinh năm 2016 có một khối u vùng mặt, nối mắt phải. Khi chụp MRI thấy hoại tử bên trong. Hội chẩn với bệnh viện nhi Texas (Hoa Kỳ) thì nghĩ u ác tính, ít nghĩ dị dạng mạch máu hay u máu… Kính mong các đồng nghiệp nắm được thông tin trên và có hướng sinh thiết cho bé”.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 7 năm. 7 năm qua, chúng tôi mệt nhoài với nỗi lo tiền bạc. 2 vợ chồng tôi đều có thu nhập thấp trong khi 2 đứa con lần lượt ra đời cứ đau ốm liên miên.
Anh nói: "Ngày xưa tao cưới vì mày làm trường đại học", rồi còn nói cuộc sống giờ có tiền là có hạnh phúc, không tiền thì đừng nói tới hạnh phúc.
Chịu đủ sức ép, cản trở từ phía gia đình, người phụ nữ ấy vẫn quyết tâm tiến đến với người mình yêu, dù anh không toàn vẹn. Giờ đây khi đã có với nhau một mặt con, cô lại ấp ủ ước mơ được sẻ chia một phần ánh sáng cho người chồng bất hạnh.
Cũng chính vì nghèo khó, thiếu thốn đủ bề, vợ chồng anh chị mới có được một đêm tân hôn, mà có lẽ cả đời này 2 người không bao giờ có thể quên được.
Đến với nhau dù bị gia đình 2 bên ngăn cấm, sau 10 năm chung sống, anh Đình Cường và chị Ánh Dương luôn ước mơ về một đám cưới hạnh phúc, với sự chứng kiến của nhiều người.