Tôi vào thăm thấy anh trai phờ phạc cả người, mắt thâm đen mệt mỏi mà vừa thương anh lại xuýt xoa chị dâu may mắn.
Thái độ của chồng chẳng khác nào đang vả thẳng vào mặt tôi.
"Sau bao ngày suy nghĩ, mình quyết định sẽ cho bản thân cơ hội được sống đúng với cảm xúc, mong muốn bao lâu nay của...", người vợ kể.
Tôi thẫn thờ nhìn nội dung tin nhắn, chưa đầy 2 phút sau chồng nhắn lại bảo rằng anh gửi nhầm, đáng lẽ gửi cho mẹ vợ mới đúng.
Anh trầm mặc nhìn lá đơn một lúc rồi hỏi rằng tôi đã suy nghĩ kỹ chưa. Tôi vừa gật đầu thì chồng đứng dậy mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra cho tôi xem một thứ.
Cả tuần trời Huyền ngày đêm chăm mẹ chồng trong bệnh viện đến phờ phạc cả người. Thế nhưng bà vừa xuất viện thì Huyền nghe được cuộc nói chuyện của Sáng với một người bạn, anh dài giọng bảo Huyền "chẳng được cái nước gì".
Khi Mạnh lên chức phó phòng, anh liền tậu ngay 1 chiếc ô tô trị giá cả tỷ bạc để đi lại và phục vụ công việc.
Câu nói của vợ khiến tôi vẫn có thiện cảm với vợ nhưng lại hận mẹ vợ thấu xương.
Tôi sắp phát điên vì cuộc sống không tình yêu này diễn ra vài năm rồi. Tôi cần một người yêu mình nhưng cũng cần bố cho các con.