Lời mẹ nói như nhát dao cứa vào tim tôi chảy máu. Tôi vốn nghĩ chỉ cần cố 3 năm ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành kẻ hèn nhát và nhu nhược.
Mẹ chồng tôi không biết nể nang gì cả, còn vô lý ép nhà thông gia phải làm theo ý mình.
Yêu nhau từ khi còn là sinh viên năm cuối, đến nay ra trường được 4 năm, chúng tôi đã có việc làm ổn định trên thành phố nên quyết định về chung một nhà.
Lúc còn là quản lý nhà hàng, tôi đưa ra những quy định hà khắc với các tiếp viên. Tôi biết sớm muộn cũng nhận báo ứng, chỉ là không thể ngờ nó đến lúc tôi đã hoàn lương và rơi xuống đầu đứa con gái của mình.
Biết tôi chuẩn bị đến bệnh viện thăm bố ốm nặng, mẹ chồng chờ ở cửa, đưa cho một túi quà.
Sang nhà chồng con gái chúc Tết nhưng bố mẹ chồng không hề nghĩ đến chuyện ghé thăm nhà bố mẹ tôi dù tiện đường.
Có nằm mơ cũng không thể ngờ có ngày mối tình đầu đầy ngang trái lại trở thành thông gia với mình.
'Người ta đi lấy chồng khi cuộc sống mệt mỏi còn có nhà đẻ để về mong được an ủi đôi chút. Còn em đây chỉ muốn từ mặt bố mẹ'.
Không biết thông gia nhà mọi người có “sang - xịn - mịn” không chứ thông gia nhà tôi thì quê mùa 1 cục, chán lắm ấy.
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi ngạc nhiên, tại sao bà lại có suy nghĩ như vậy chứ? Nhưng tôi càng tức giận hơn khi nghe những lời mẹ tôi nói với mẹ chồng.
Tôi biết phải làm gì để báo đáp mẹ, khi tôi sắp làm dâu nhà khác, không còn được ở bên phụng dưỡng bố mẹ nữa.
Mượn sóng truyền hình, bà Thấy ngỏ lời đến thông gia: “Dù chị em mình chưa gặp nhưng cũng có tình nghĩa, nhờ chị thương hai đứa con, thương tôi".
Giây phút gặp lại, 2 ông sui mừng rơi nước mắt khi tìm được bạn cũ. Mải ôn lại kỉ niệm xưa đến quên cả hỏi cưới cho con.
Đối với tôi mà nói, lấy được người đàn ông mình yêu thương, có công việc tốt thu nhập ổn lại có cuộc sống khá thoải mái, vậy là hơn người.
Lấy được chồng giàu, có gia thế, khỏi phải nói cũng biết bố mẹ tôi vui cho con gái biết nhường nào...
Đến nhà gái nói chuyện người lớn, mẹ chồng tỏ thái độ hách dịch ngay từ cổng, nhưng rồi phải im re khi bị mẹ cô gái "át vía".
Trong lễ ăn hỏi, sau khi nhà trai đã về hết, bố tôi phấn khởi mở tráp dẫn cưới mà nhà P. mang đến. Vừa nhìn thứ bên trong mà ông giật mình.
Em đang vướng vào một tình huống vô cùng khó xử. Chuyện liên quan đến món nợ giữa hai nhà thông gia.
Bà thông gia khi có mặt tôi thì tỏ ra yêu thương con dâu nhưng cuối cùng lại đối xử với nó không ra gì. Tôi biết được sự tình thì con gái đã đang nằm viện...
Tôi mới sinh con, ngày xuất viện, bố mẹ hai bên tranh cãi nảy lửa vì ai cũng muốn đón cháu về nhà chăm.