Người ta nói “Không ai tốt với người khác mà không có lý do, ngoại trừ cha mẹ của họ” thật chẳng sai chút nào và câu chuyện của tôi là một minh chứng.
Tôi ngớ người, hỏi vợ về số tiền tiết kiệm thì vợ trừng mắt trách tôi vô tâm.
Vì thương con gái, mẹ vợ giấu giếm cho con vay tiền mà không để chàng rể biết, sợ anh ta tự ái khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà vợ.
Ban đầu tôi thấy mừng vì chồng là người sống thoáng, biết điều, tôn trọng tôi cũng như gia đình vợ. Nhưng sự thật hé lộ khiến tôi bất bình.
Sao nam này trải qua nhiều khó khăn, từ thất nghiệp đến mắc nợ rồi mới toả sáng nhờ được vợ ủng hộ.
Cái tát của mẹ vợ đã khiến tôi sực tỉnh.
Suốt 5 năm ở rể, tôi luôn đau đáu về bố mẹ đẻ đã khuất. Tôi chỉ muốn làm tròn chữ hiếu, được hương khói cho bố mẹ nhưng sao khó quá.
Dù gia đình khá giả và vấp phải sự phản đối kịch liệt của bố mẹ, tôi vẫn quyết định đến nhà vợ ở rể với hy vọng có được hạnh phúc hôn nhân.
Ngày xin được việc ở thành phố, tôi vội vàng lên đi làm. Chưa có chỗ ở nên chị gái bảo tôi đến ở nhờ vài hôm. May mắn là anh rể rất vui vẻ.
Tôi thực sự hối hận vì đã lấy một người chồng như thế. Nếu ngày ấy tôi nghe theo lời mẹ thì cuộc đời tôi không đến mức như thế này…
37 tuổi, tôi lấy vợ thông qua mai mối của một người bạn. Dù còn nhiều điều chưa thực sự ưng ý về gia đình vợ nhưng tôi vẫn quyết định kết hôn.
Gần 10 năm rồi tôi không về quê vợ dịp 30/4 và các dịp nghỉ dài khác. Chỉ có ngày Tết, tôi về một ngày để chiều lòng vợ nhưng rồi lại đi ngay.
Bố mẹ tôi cố gắng khuyên can nhưng anh ấy vẫn gây ầm ĩ, buộc chúng tôi trả nhà.
Khi thấy vợ mình chậm chạp, anh chồng còn sốt ruột quay sang hối thúc nhanh lên để anh được về thăm mẹ vợ.
Khi biết tôi không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, do phải lo cho bên ngoại, chồng tôi rất giận dữ.
Trong bữa nhậu, anh chồng mới dở khóc dở cười khi vợ tiết lộ đám cưới bất đắc dĩ ngày trước là do một tay cô toan tính mà có.
Tôi thấy mình may mắn, khi trong thời điểm nhạy cảm do dịch bệnh COVID-19, nhà vợ vẫn đón tôi về chăm sóc mà không hề kì thị xa lánh...
Nghĩ đến bố vợ mà tôi tức ghê, đúng là càng già càng ghê gớm. Ông bà buôn bán sắt thép xây dựng mấy chục năm nay, có vài miếng đất để dành đấy nhưng đố con rể sờ được vào. Giờ tôi muốn giải tán con gái ông ấy cho biết mặt nhưng vẫn chưa lấy được cái gì cho bõ tức.
Chỉ đến khi tay trắng ra khỏi nhà vợ, trở về nhà mình, người đàn ông mới biết 1 sự thật phũ phàng.
Nghe rõ những gì ông toan tính, tôi run lẩy bẩy cả người vì quá uất hận. Theo họ nói thì bao công sức của tôi cuối cùng cũng thành công cốc ư?