Vì thương con gái, mẹ vợ giấu giếm cho con vay tiền mà không để chàng rể biết, sợ anh ta tự ái khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà vợ.
Cãi nhau hơn 1 tuần, tôi đứng ngồi không yên nên quyết định đến nhà mẹ vợ tìm vợ. Nhưng vừa bước đến cửa, nghe được câu nói của mẹ vợ, tôi thất thần.
Đúng lúc tôi định ra về thì nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng ngủ. Vợ tôi là con một, ai ở trong phòng chứ?
Hơn 6 năm ở nhà chồng, tôi cung phụng gia đình anh, chưa từng để bố mẹ chồng phải chi một xu dù là tiền điện, tiền nước. Nhưng lúc tôi bị ốm, thái độ của tất cả khiến tôi nín lặng.
Tôi thực sự hối hận vì đã lấy một người chồng như thế. Nếu ngày ấy tôi nghe theo lời mẹ thì cuộc đời tôi không đến mức như thế này…
Nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ra ban công hít thở không khí rồi vô tình chứng kiến cảnh anh rể mang ga giường ra ngoài.
Mỗi lần gọi điện về nhà, tôi đều không nỡ cúp máy, luôn muốn nói rất nhiều. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi, chẳng hạn như nay con gà đẻ được mấy quả trứng, con gái nay đi học được cô giáo dạy đọc bài thơ gì, học chữ gì… cũng khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi vừa nói ý định đem di ảnh của mẹ về thờ tại nhà riêng thì chồng giận dữ. Anh to tiếng hỏi tại sao tôi phải khổ như thế, trong khi anh chị thì sung sướng hưởng thụ?
Chị vợ không những không đụng đũa vào món trứng bao giờ mà mỗi lần làm món này cho các thành viên khác trong nhà còn tỏ ra ngán ngẩm, khó chịu, thậm chí còn nôn mặc dù không phải thể chất dị ứng khiến anh chồng khá khó hiểu.
Cãi lời bố chồng, tôi bỏ về nhà ngoại chơi một thời gian cho thanh thản. Nào ngờ bị bố đẻ giáo huấn tối ngày.
Cô con gái cả ngỏ ý muốn về nhà ở vì sau khi ly hôn cô không có tiền mà phải nuôi con nhưng người mẹ lại nhất quyết không đồng ý với lý do em trai lấy vợ sinh con rồi, không có phòng cho cô ở nữa.
Điều khiến tôi buồn hơn cả là chính lúc gia đình nhà ngoại gặp khó khăn, tôi lại nhận ra bản chất thật con người của chồng mình. Trước đây khi bố mẹ vợ kinh doanh phát đạt, có tiền thì anh xum xoe, ân cần chăm sóc. Còn giờ bố mẹ vợ phá sản, anh lập tức quay lưng.
Bố tôi bệnh, phải nằm viện suốt nửa tháng nay nhưng chồng tôi lại không đến thăm.
Tôi được bố chồng giầu có ủng hộ từ lúc yêu tới khi cưới, nhưng rồi sớm thất vọng khi biết được sự thật.
Tôi nói mẹ cứ yên tâm, mẹ chồng chăm sóc tôi rất tốt mà bà vẫn không tin. Đến khi tận mắt thấy phòng ở cữ của con gái, mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ nghỉ lễ 30/4 sắp tới, suy nghĩ mãi tôi vẫn chưa dám mở lời xin về quê thì mẹ chồng tôi lên tiếng: “Sắp nghỉ lễ rồi, hai đứa sắm sửa đồ rồi về Hà Tĩnh đi nhé”.
Bao nhiêu năm qua, vợ tôi luôn đối xử thiếu công bằng giữa nhà nội và nhà ngoại. Dù vậy, tôi vẫn chọn cách nhẫn nhịn, cho qua mọi chuyện.
Khi biết tôi có ý định bán vàng chữa bệnh cho mẹ, chồng phản đối gay gắt. Anh nói em tôi là con trai không lo lắng cho mẹ, anh là con rể sao phải gánh vác.
Người chồng tuyên bố thẳng thừng rằng vợ đã lấy chồng thì phải lo cho nhà chồng, không được đú đởn, nếu không sẽ 'trả về nơi sản xuất'.
Chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm, sao anh vẫn "để bụng" như vậy?