Kể từ ngày chị An đi bước nữa, cuộc sống của ông Toán, bà Hòa không có quá nhiều sự thay đổi. Thậm chí căn nhà còn thêm đông vui, ấm cúng hơn bởi sự xuất hiện của anh Vinh - người ông bà vừa coi như con trai, vừa coi như con rể.
"Sống với bố mẹ chồng, 2 đứa phải đóng góp, gánh vác nhiều. Nếu dư dả tài chính thì không nói, đằng này kinh tế của em eo hẹp...", nàng dâu kể.
Sau lần đó mẹ tôi không dám cho các con ăn uống đạm bạc nữa, lại sợ chị dâu “ngất” thêm lần nữa thì bà mang tiếng khắp làng trên xóm dưới mất.
"Quả như em đoán, hôm qua mẹ chồng ở quê chưa thấy con trai con dâu chuyển tiền về liền gọi điện lên nhắc khéo...", nàng dâu kể.
"Nhận định chính vợ là người gây ra lỗi lầm, tôi lập tức chỉ thẳng tay đuổi cô ấy về nhà mẹ đẻ suy ngẫm lại cách làm dâu của mình. Đã đi lấy chồng là phải biết làm dâu sao cho đúng, mẹ chồng là bậc bề trên, phải nể trọng và kính yêu", người chồng chia sẻ.
Vì mẹ chồng ra rả mắng em tiêu hoang nhiều quá, chồng em đưa lương cho bà giữ luôn. Em tức, em cũng "chơi" lại khiến chồng em 4 ngày sau phải hối hận, nộp thẻ ATM cho vợ.
Mẹ chồng tôi quả thực rất vô duyên, làm thế nào đây mọi người ơi...
Một bác gái lạ mặt, ăn mặc sành điệu mở cửa xe rồi bước thẳng đến chỗ vợ chồng tôi đang đứng. Bác ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp to đựng đầy vàng, sau đó trong sự kinh hãi của mọi người, bác đeo hết lên cổ tôi đến trĩu cả cổ.
"Lúc dọn cơm lên ăn được 15 phút chồng em mới về. Bố chồng lắc đầu thở dài: 'Sống như thế này mà cứ thích lao đầu lên thành phố'...", nàng dâu than thở.
Tôi đoán được ngay cả ngày nay mẹ chồng ở nhà dọn dẹp, lau chùi nhà cửa và nấu nướng cho vợ chồng tôi.
Một ngày đẹp trời, mẹ chồng bỗng thay đổi thái độ với tôi. Bất kể là làm gì bà cũng không hài lòng, trách móc, mắng mỏ. Hơn 1 tuần sống trong căng thẳng như thế, bà yêu cầu tôi ra khỏi nhà. Tôi không hiểu mình làm sai điều gì nhưng nhìn bà rất đáng sợ.
Sau khi mua được nhà, tôi đã thuyết phục mẹ lên sống chung 1 thời gian để chăm cháu giúp. Thế nhưng Hương, vợ tôi luôn càu nhàu: "Mẹ chồng rất khó chiều, kén ăn. Anh xem thế nào mà góp ý..."
Tâm run run mở tờ giấy ra đọc. Là thư của mẹ chồng, cô nhận ra ngay nét chữ của bà.