Mọi người không thể tưởng tượng được đâu, một tháng qua mẹ chồng mang tiếng lên chăm dâu ở cữ nhưng thực ra bà đi nghỉ dưỡng thì đúng hơn.
Mẹ chồng nhìn thấy, bực lắm nhưng không nói gì. Tôi cũng giận. Không biết quãng thời gian sắp tới tôi có sống yên ổn ở nhà chồng không đây?
Hôm đó, tôi vừa ăn vừa khóc, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi làm vợ của anh.
Tôi đang chờ taxi đến đón thì giật mình khi thấy mẹ chồng hớt hải chạy theo. Nhìn bộ dạng của bà mà tôi không thể tin nổi.
Tôi luống cuống chạy đến ôm lấy mẹ chồng. Phản ứng của chồng tôi lại hoàn toàn khác, anh gắt lên với mẹ, nói bà đi ngủ tiếp.
Tôi lục mãi mới được 400 ngàn đưa cho mẹ. Đó là quỹ đen mà tôi để dành sau những buổi đi chợ.
Lúc vào phòng tân hôn, tôi tình cờ thấy ví tiền của chồng để trên bàn. Tôi nghĩ một người đàn ông lương tháng 50 triệu thì sẽ luôn dằn túi ít nhất vài triệu để chi tiêu và phòng những trường hợp khẩn cấp.
Sau khi chính thức về làm dâu thì bà cũng không cho tôi bén mảng vào bếp nấu nướng.
Bẵng đi 3 năm sau, vào đúng ngày tôi xuất viện về nhà sau khi sinh con đầu lòng, tối ấy mẹ chồng vào phòng rồi dúi vào tay tôi một chiếc hộp nặng trịch.