Ôm con trên tay, mọi sự chịu đựng trong tôi như sắp nổ tung. Vết thương do mổ đẻ cùng sự uất ức trong lòng khiến tôi run rẩy không đứng vững.
Mẹ tôi lao đến giật ngay bát mì tôm ăn dở của con gái rồi quát chị: “Ở nhà chồng bị đối xử thế này mà không biết đường gọi về cho mẹ à? Con đang ở cữ đấy con biết không?”.
Về đến nhà đúng vào lúc ăn cơm trưa. Nhìn thấy mâm cơm có mỗi món canh và bát cơm, tôi nóng mặt bê ném ra sân và quát ầm nhà.
Tôi hỏi thăm thì chồng đáp một câu khiến tôi giật mình: “Sáng nay bà về quê sớm rồi!”.
Vợ tôi sinh thường, lúc có bầu lại được tẩm bổ nhiều nên cơ thể hồi phục khá nhanh. Hơn nữa, cô ấy cũng không phải đụng nước lạnh mà chỉ rửa bát qua bao tay.
Dù biết mẹ chồng đã chịu nhiều ấm ức nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ, bà sẽ rời xa người đã đầu gối tay ấp mình mấy chục năm.
Hôm đó, tôi vừa ăn vừa khóc, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi làm vợ của anh.
Nhiều người cho rằng, cô con dâu chắc "tu từ nhiều kiếp" nên mới có được mẹ chồng tâm lý, đảm đang chăm sóc như vậy. Người lại cho rằng, món ăn dù đa dạng nhưng có nhiều loại đồ ăn nên kiêng khem sau sinh.
Cô con dâu này đúng là tốt phúc quá, lấy được vào nhà chồng mà mẹ chồng thương con dâu như con đẻ.
Lấy chồng xa nhà nhưng nàng dâu này chưa bao giờ phải chạnh lòng khi sống ở nhà chồng. Ngược lại, cô luôn cảm thấy may mắn khi được ba mẹ chồng tâm lý yêu thương hết mực...