"Trước đây em còn nghĩ nhẫn nhịn đợi sinh con, đi làm lại rồi vợ chồng sẽ vui vẻ. Nhưng thấy chồng cứ mỗi ngày một tính toán, đề phòng mình, em quyết định không nhịn nữa...", người vợ kể.
"Bố mẹ em nghe con rể nói thế lại lo. Ông bà vội gọi con gái sang nhà hỏi chuyện nhưng em bảo rõ với họ rằng bản thân sẽ tự sắp xếp cuộc sống...", người vợ kể.
"Hôm ấy em ngủ tới 7h, anh thấy thế quát tháo ầm ĩ bảo tới giờ mà chưa có cỗ cúng thì đừng trách...", người vợ kể.
"Buồn hơn là thái độ của chồng em, từ khi bố mẹ vợ sa cơ lỡ vận, anh tỏ ra lạnh nhạt, không chăm lo cho nhà ngoại như trước nữa...", người vợ kể.
"Tới chiều tối, trong lúc ru con, em mệt quá ngủ thiếp theo thằng bé lúc nào không hay. Chồng em đi câu về là 7h, chưa thấy vợ cơm nước, anh vào phòng gọi ầm...", người vợ kể.
"Nói xong mình định đi lên phòng, chồng mình nổi cùn kéo chiếc túi xách trên tay vợ để giữ lại nói chuyện tiếp làm giấy tờ bên trong văng cả ra...", người vợ kể.
"Vì chưa bao giờ phải chăm con ốm nên chồng em còn không biết thuốc hạ sốt là gói nào...", người vợ kể.
"Sáng hôm sau là chủ nhật, chồng em dậy thấy bát đĩa còn nguyên đó mặt khó chịu hỏi em sao chưa rửa...", người vợ kể.
"Bao năm như thế thành nếp sống, em nhìn thực sự là ngao ngán bởi nhà ngoại em không vậy, từ bố tới anh trai, em trai đều bình đẳng...", người vợ kể.
"Hôm qua là sinh nhật mẹ chồng em. Biết ý, buổi chiều em đi làm về sớm rẽ vào chợ mua đồ về nấu 1 bữa ngon để cả nhà quây quần cho vui...", người vợ kể.
"Thú thực chưa bao giờ em có tư tưởng sống dựa vào bố mẹ dù là nội hay ngoại nên không có ý nghĩ họ phải có trách nhiệm cho em như thế nào...", người vợ kể.
"Chồng em thấy vợ mất việc, anh không một lời động viên mà tỏ luôn thái độ nói rằng tại em không có năng lực mới bị sa thải", người vợ kể.
"Đúng lúc bố em sang chơi. Nghe tiếng ông, chồng em hạ tay xuống nhưng thay vì mời ông vào nhà uống nước, anh dồn dập kể tội vợ...", người vợ kể.
"Thấy em trông con ngoài cổng, bạn bè giục anh gọi vợ vào ngồi cùng hoặc phần đồ ăn riêng ra. Chồng em lắc đầu xua luôn tay...", người vợ kể.
"Thấy em trông con ngoài cổng, bạn bè giục anh gọi vợ vào ngồi cùng hoặc phần đồ ăn riêng ra. Chồng em lắc đầu xua luôn tay...", người vợ kể.
"Nhiều khi thấy chồng phân biệt đối xử quá, em cũng nói nhưng anh ấy lại bảo nội mới là chính, đương nhiên phải cho các con về thường xuyên để chúng biết gốc gác...", người vợ kể.
"Chồng em ở ngoài phòng khách nghe thấy tiếng vợ hét liền chạy vào nhưng thay vì hỏi xem em bị bỏng thế nào thì anh trợn mắt quát: 'Lại làm vỡ bát, sao cô là phụ nữ mà làm ăn hậu đậu thế...", người vợ kể.
"Chiều hôm ấy con em nghịch, làm rơi vỡ bức tượng đá trên bàn làm việc của bố. Bức tượng đó chồng em mua bên Thái...", người vợ kể.
Tôi không muốn bị nhìn thấy nên cố tình tránh đi nhưng chị ta nhanh mắt trông thấy tôi, lập tức tiến đến chào hỏi.
"Hì hục hơn tiếng mới nấu xong bữa cơm, vừa ngồi vào mâm, chồng em húp thìa canh liền ném phịch vào bát, trợn mắt quát vợ...", người vợ kể.