Mỗi khi nghĩ tới việc vợ không còn yêu mình, tôi đau đớn và cô đơn, nhưng chẳng biết làm cách nào thay đổi thực tại.
Tận cho đến khi chính tai nghe được lời thú tội của chồng, cô vợ vẫn không thể tin nổi "anh đã làm như vậy với mình!".
Phụ nữ thường muốn trước khi chuyện đó thực sự diễn ra, trong khi đàn ông thường là hưng phấn sau khi chiến sự xảy ra.
Em nói không còn tình cảm với tôi nữa. Kinh tế của tôi không đáp ứng được nên em muốn chia tay.
Hãy cho con bạn biết rằng bố mẹ đều rất thương con nhưng bố mẹ hết thương nhau rồi. Đừng để đứa trẻ lớn lên bằng những cuộc cãi vã liên tu bất tận giữa bạn với chồng bạn.
Anh nhiều lần khóc lóc xin lỗi, năn nỉ đủ kiểu, có điều tôi biết anh sẽ chẳng bao giờ chịu thay đổi.
Anh đang nghĩ tôi rất hạnh phúc, bởi không người vợ nào không hạnh phúc khi có người chồng như thế cả.
Tôi vẫn thường nói với mấy ông bạn mình rằng: “Đùa với ai thì đùa, đừng có đùa với vợ”, khi đó, các ông ấy cười nói rằng: “Đàn bà có gì mà sợ”. Tôi lắc đầu nghĩ: “Các ông đừng quá coi thường vợ mình”.
Anh bây giờ giống như đang đứng trên bờ vực thẳm, chỉ cần một cú hích nhẹ thôi là sẽ tan nát hoàn toàn.
Không hiểu sao những lúc bạn bè hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Thanh, tôi chỉ có thể nói đó là cô em họ xa của mình ở quê. Nghe thật phũ phàng lắm phải không?
Chưa gì chồng sắp cưới của tôi đã tính toán chuyện tiền bạc, bắt tôi phải tuân lệnh bên nhà chồng, không được đòi hỏi hay đặt điều kiện.
Tôi sắp phải tổ chức đám cưới với người yêu 9 năm của mình mà tâm trí không hề vui vẻ chút nào.
Ông bà đến tuổi gần đất xa trời vẫn cố kéo nhau ra tòa đòi ly hôn, phân chia tài sản vì không ở thêm với nhau được nữa.
Chồng gọi điện tôi còn không thích, đâm ra cáu gắt, biểu hiện rõ tới mức chồng nhận ra và anh rất buồn.