Tôi chỉ muốn vợ hiểu, thời điểm này không phải để bắt bẻ nhau mà cần sự thông cảm để cùng vượt qua giai đoạn khó khăn.
2 năm bỏ nhà đi, ngày em chồng trở về nhà trong sự chào đón niềm nở của mọi người, còn tôi thì sửng sốt với người đàn ông đi bên cạnh em ấy.
Cầm món quà mẹ chồng tặng, tôi hào hứng, vui mừng vì nghĩ rằng công sức mình bỏ ra suốt 5 năm qua đã có được thành quả. Nào ngờ sự thật chẳng hề đẹp đẽ như tôi nghĩ.
Không phải tôi ích kỉ nhưng tôi không sao chấp nhận được lí do ấy.
Nhưng họ chỉ đành câm nín không dám thốt lời nào, miệng nở nụ cười méo xệch, còn trong lòng cố kìm nén cơn tức giận đang muốn nổ phổi tới nơi. Bởi, há miệng mắc quai mà.
Chính chị ta ở nhà chơi nên khiến anh tôi vất vả đi làm và nhiều lần anh ấy phải nhập viện vì làm việc quá sức.
Qua cuộc gặp hôm nay, ả biết, con đường tương lai của mình với chàng thôi thế là chấm dứt ở đây.
Bức xúc với cô em chồng đã lười biếng lại còn ham ăn liên tục “dìm hàng mình”, chị dâu đã có cách trừng trị cực thâm sâu.
Biết vợ thèm ăn đến phát khóc nhưng không dám ra ngoài hay gọi về ăn, vì bị mẹ chồng đay nghiến tối ngày, nên chồng T.N cũng xót xa vô cùng.
Bố mẹ tôi nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai thì lại thêm nỗi buồn vì con dâu thái quá.
Mẹ ruột thì không tới chăm, mẹ chồng đã mất, có mỗi chị chồng bỏ cả việc nhà vượt đường xa đến chăm nom mà cô ấy chẳng biết điều hay cảm ơn, còn buông lời chê bai nói xấu.
Cả thế giới ra đây mà xem, có ai đi trăng mật sau tân hôn mà còn đưa em chồng theo cùng không?
Giờ chồng tôi nhất quyết đòi tôi đi gỡ vòng tránh thai và phải mang thai ngay lập tức. Nếu không anh sẽ ra bên ngoài để kiếm con.
Đàn bà lấy chồng hay than khổ về nhà chồng. Mẹ chồng Hạnh không hiền nhưng cũng chưa đến mức quá quắt, Hạnh có thể nhẫn nhịn sống chung. Nhưng cứ nghĩ tới cô em chồng là lòng Hạnh căng như dây đàn sắp đứt.