2 lần chị dâu sinh con đều ở cữ nhà chồng, lần nào chị cũng được cả nhà chăm chút cẩn thận.
Khi trả tiền, tôi cố tình đâm chọc, móc mỉa chị dâu vài câu cho bõ tức, để sau chị khỏi bắt bẻ về khoản vay nợ kia nữa. Nào ngờ chị chỉ cười chứ chẳng phản bác gì cả, thậm chí cho tôi những 100 triệu khiến tôi ngỡ ngàng.
Trong đám cưới, tôi mang một chiếc phong bì dày cộp lên trao cho hai em trên hôn trường. Không khí đám cưới rất náo nhiệt, ai cũng chúc phúc cho cô dâu chú rể và xuýt xoa khi thấy quà cưới của vợ chồng tôi dành cho em.
"Tôi chẳng thà sống chung với mẹ chồng còn hơn sống chung với cô em chồng thế này" - Cô vợ chia sẻ.
Lần nào gọi điện lên thành phố cho con gái, mẹ tôi cũng phàn nàn về chị dâu ở nhà tiêu hoang.
Tôi thật không dám tin lòng tốt của mình lại bị mang ra nói xấu, trở thành nguyên nhân khiến em chồng rơi vào cảnh “nợ nần”.
Suốt thời gian chồng tôi bị bệnh, em trai chồng không bỏ tiền ra chữa trị. Nhưng đến ngày anh trai mất thì lại giành quyền quản lý tiền phúng viếng.
Nhìn que thử thai 2 vạch, tôi không biết phải đối mặt với bố mẹ chồng thế nào đây. Họ đặt hết niềm tin vào vợ chồng tôi, vậy mà chúng tôi chẳng làm được gì.
Vừa ăn hoa quả Hiền vừa bóng gió từng chữ mỉa mai chị dâu. Tôi có nên nói cho nó biết chỗ hoa quả tiền triệu ấy là do tôi mua không nhỉ?
Dạo đó anh tôi cũng về tận nhà ngoại tìm vợ nhưng mấy lần chẳng được, anh bỏ cuộc và xem như đã ly hôn. Anh chỉ tuyên bố chỉ cần chị ấy về thăm con, anh sẽ không để chị ấy có đường lui nữa.
Cứ đi làm về, em chồng lại vào phòng, bật điều hòa suốt. Tiền điện 2 tháng này của tôi đã tăng vọt đến chóng mặt.
Quen nhau được 4 tháng tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, vì tính anh rất giống chồng cũ, hiền lành, thật thà nên tôi mới quyết định lấy anh.
Sáng nào cũng như sáng nào, đều đặn như vắt chanh, cả nhà em chồng đều kéo sang ăn ở quán của tôi nhưng không trả tiền.
Đối với những cô gái sắp bước vào nhà chồng, một người mẹ chồng tốt, thấu tình đạt lý còn quý hơn vật chất của cải nhiều.
Người chồng tuyên bố thẳng thừng rằng vợ đã lấy chồng thì phải lo cho nhà chồng, không được đú đởn, nếu không sẽ 'trả về nơi sản xuất'.
Mọi người không ai đồng ý cho chị dâu ra ở riêng, chỉ có tôi là khuyến khích việc làm của chị. Bởi cùng cảnh làm dâu, tôi hiểu được nỗi lòng của chị...
Tôi gom góp mãi mới đủ tiền mừng cưới em chồng nhưng không ngờ chồng tôi lại lấy trả nợ. Biết chuyện, mẹ chồng đổ hết tội cho tôi.
Em ấy còn trẻ, tương lai tươi sáng phía trước, sau này mà hối hận thì cũng đã muộn, nhưng tôi không biết phải khuyên nhủ ra sao.
Dù đang gặp khó khăn về tài chính nhưng chúng tôi vẫn mừng đám cưới em chồng 1 cây vàng. Vậy mà em ấy cả tuần mặt nặng mày nhẹ chê tôi ki bo.
"Tức quá tôi dọn đi ngay ngày hôm sau và chẳng muốn nói chuyện gì với anh chị nữa cả".