Vợ chồng tôi kết hôn được gần 3 năm nhưng chưa có con. Tôi kết hôn lần đầu, còn chồng tôi kết hôn lần 2. Anh ấy có con riêng là một bé trai năm nay 6 tuổi, chúng tôi đang chăm sóc bé.
Con bé không phải là con riêng của chồng mới của tôi. Và tôi cũng không hề quen biết con bé.
Chẳng bao giờ tôi lại ngờ được, bí mật của chồng được chôn giấu suốt mười mấy năm qua giờ mới được phanh phui.
Con sinh ra nhưng đẹp trai, trắng trẻo hơn mình khiến người đàn ông nổi cơn ghen. Ông cho rằng vợ mình đã phản bội mình, trong cơn ghen ông đã đuổi đánh vợ con và ở một mình hơn 20 năm.
Tôi biết, sau những năm vất vả nuôi con riêng của chồng, giờ tôi cũng nhận lại quả ngọt. Nhưng sao mọi thứ lại muộn màng quá.
Ngày đó thấy thương thằng bé bị bỏ rơi quá, tôi và chồng đã nhận đứa trẻ về nuôi. Nào ngờ,...
12 năm nay, tôi đã nuôi con bằng tình yêu thương và sự bảo vệ của một người mẹ. Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày, con lại muốn rời bỏ mình để quay về với bố mẹ ruột.
Một năm đầu sau cưới, cuộc hôn nhân đó khá bình yên, cho tới một cuối tuần nọ anh xin về thăm con riêng đang sống với ông bà nội, sóng gió mới bắt đầu nổi lên.
Tôi đi làm về sớm hơn chồng nên chứng kiến cảnh con trai vào bếp nấu ăn. Nhìn mâm cơm tuy đơn giản nhưng ấm áp, tôi không khỏi cảm động.
Gạt tay Long khỏi vai mình, tôi thả người ngồi phịch xuống ghế rồi chỉ tay vào cái điện thoại của Long, giọng khô khốc "người cần đến bệnh viện không phải là em, mà là anh. Mẹ của con anh vừa điện thoại báo con anh đang bị cấp cứu ở bệnh viện Nhi, anh đến đó nhanh lên".
Với mong muốn con lớn lên trở thành người tốt. Vì thế tôi cố gắng, nhẫn nại chấn chỉnh từ chuyện ăn nói đến đi đứng của con chồng.
Mặc cho Nấm khóc lóc bênh vực tôi, cả bố mẹ chồng lẫn 2 bà chị chồng đều xúm vào nói tôi giả tạo.
Chị họ đưa tôi xem những tấm ảnh chụp lại bài văn do con riêng của chồng tôi viết. Đọc tới đâu, mắt tôi rưng rưng đến đó.
"Trời ơi, em biết ăn nói với gia đình mình thế nào đây? Rằng chồng em có con riêng, và đứa bé đó đã 6 tuổi rồi?".
Nhìn món quà mà con riêng của chồng tỉ mỉ làm tặng, tôi bật khóc nghẹn ngào.
"Em không dám đánh chửi vì sợ mọi người đánh giá là em ích kỉ, hơn thua với cả một đứa trẻ".
Mặc dù cô vợ luôn miệng mắng nhiếc nhân vật "trà xanh" nhưng sự máu lạnh của gia đình người chồng mới làm người đọc rùng mình.
Thế nhưng cả nhà chồng không ai đồng ý, nói là nếu tôi đi làm thì đi luôn đi. Tôi muốn được là chính mình nên đã quyết tâm đi làm. Kết quả chồng bắt tôi ký vào đơn ly dị và đuổi ra khỏi nhà.
Chấp nhận lấy một người đàn ông ly hôn và có con, tôi thương con chồng, ngỡ đâu mình đã nhận quả ngọt.
Tôi vào trang Facebook kia, cẩn thận ngồi xem hết lịch sử từ 5 năm trước. Và rồi tôi đã hiểu ra mọi chuyện.