Toàn bộ chi phí ăn uống, chi tiêu trong một tháng hoàn toàn dựa vào đồng lương công nhân còm cõi của người vợ, người chồng nằng nặc bắt cả nhà tiết kiệm chứ không chịu bỏ tiền của mình ra.
Vừa ăn được miếng tôm hùm đầu tiên thì con gái tôi gọi tới. Câu đầu tiên nó gào lên khi tôi bắt máy đó là: "Mẹ đừng có ăn".
Trời nóng như đổ lửa, chồng tôi vẫn nhất quyết không cho bật điều hòa. Anh mắng tôi hoang phí, không biết tiết kiệm điện.
Tôi lục mãi mới được 400 ngàn đưa cho mẹ. Đó là quỹ đen mà tôi để dành sau những buổi đi chợ.
Nhà có điều hòa mà như không, con thì khóc thét vì nóng, vợ ốm người vì ngột ngạt, vậy mà Tú vẫn không cho vợ con bật.
Nhà có xe ôtô 4 năm nay mà chồng chưa đưa vợ con đi chơi được lần nào, trừ khi đi thăm họ hàng, ăn giỗ.
3 năm chung sống, cô không hay về ngoại dù khoảng cách chẳng xa xôi gì, nhưng lần nào cũng vậy, hễ cô bước chân ra khỏi nhà là Tùng lại hỏi cô một câu quen thuộc...
Không phải đến khi có con thì cô vợ mới biết chồng bủn xỉn, mà trước đó khi bầu đã nẫu ruột vì chồng gửi 1 triệu cho vợ dưỡng thai cũng lươn khươn tiếc rẻ.
Người chồng đã nhận về vô số gạch đá vì cho rằng cưới vợ chẳng được tích sự gì, chỉ ăn, đẻ, không biết tiết kiệm, nhà 6 người mà tiêu hết những 3 triệu tiền sinh hoạt.
Ông cha ta nói chẳng có sai bao giờ, hãy yêu và lấy người đàn ông có 10 đồng cho bạn cả 10 đồng, chứ đừng lấy người có 10 đồng nhưng chỉ cho bạn 1 đồng.
Ngay hôm cưới xong, chồng tôi đã đề nghị: “Anh sẽ là người nắm kinh tế trong nhà”. Hồi đấy đang yêu đương mặn nồng nên tôi hồn nhiên đồng ý. Để rồi giờ đây, cuộc sống của tôi khổ sở trăm bề vì ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”.
Tiết kiệm, cân nhắc chi li trong chi tiêu là tốt, nhưng nếu quá mức sẽ trở thành keo kiệt, bủn xỉn, nhất là đối với người đàn ông - thường được xem là phóng khoáng, rộng rãi, chi tiêu mạnh tay, thoải mái.