Tôi hoảng hốt hỏi vợ gặp chuyện gì mà lại đến nông nỗi ấy. Ban đầu vợ ấp úng nói dối rằng cô ấy bị ngã. Gặng hỏi mãi, thậm chí là phải đe dọa thì vợ tôi mới khai thật.
Sau giây phút sợ hãi là cảm giác tủi thân đến cùng cực, tôi thật đáng thương quá...
Tôi sợ hãi vội cầm thanh gỗ đã chuẩn bị sẵn rồi tôi tiếp tục hỏi người ngoài cửa là ai. Lúc này họ dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc nói rằng họ chẳng thèm làm gì tôi đâu, giục tôi mở cửa ra mà nhận người nhà.
Đến khi áo vợ được vén lên, khuôn ngực của cô ấy lộ rõ hoàn toàn trước mắt tôi thì tôi không khỏi sợ hãi đến mức thét lạc cả giọng.
Lần nào cũng vậy, Oanh sẽ chuẩn bị mâm cơm tươm tất đều là những món Quân thích để chào mừng anh về nhà. Thế nhưng lần này lại chẳng có bữa tối ngon lành, nóng hổi nào cả, Quân tắm xong trở ra đã không thấy bóng dáng vợ đâu.
Tôi nghe xong mà dở khóc dở cười, thật sự khó bề tưởng tượng số tiền ấy lại có nguồn gốc như thế.
Một tuần sau, đúng ngày Trúc xuất viện, Khương mới kết thúc chuyến công tác trở về.
Mặc dù thường xuyên gọi điện, liên lạc trong những tháng ngày đi vắng, nhưng tới khi về, người chồng lại phát hiện ra tình huống éo le này.
Biết là sai trái nhưng chúng tôi vẫn lao vào nhau như những con thiêu thân. Thậm chí, nhiều khi tôi vẫn nghe điện thoại của chồng trong lúc đang nằm bên cạnh Hải.