Được 1 tháng tôi thấy chị dâu đùng đùng bắt hai vợ chồng tôi sang đón bà về. Chị giận dữ, còn bóng gió chuyện mẹ chồng lừa chị về mảnh đất kia.
Khoa rụng rời chân tay nhận ra trước nay mình vẫn lầm tưởng quá nhiều điều.
Thấy thái độ tôi tức giận, mẹ bảo muốn được nói ra hết tất cả sự thật trước lúc mất, để ra đi cho nhẹ lòng.
Con trai chạy về, hụt hơi nói lại câu mà em dâu tôi nói trước mặt mọi người. Giận quá, tôi "chơi tới bến" luôn, ai mất mặt tự biết.
Sau câu nói hùng hồn của chị dâu, mẹ chồng tôi lên cơn đau tim phải gọi xe cấp cứu đưa đi.
Tôi không ngờ người chồng mà tôi yêu thương bao lâu nay lại là con người đáng sợ đến vậy.
Nhìn mâm cơm chị dâu bê vào cho mẹ, tôi không còn tâm trạng ngồi ăn nữa.
Tôi đã chăm sóc mẹ chồng bằng tình thương của một người con gái ruột. Nào ngờ đến khi hấp hối, mẹ lại trao cho tôi một thứ khiến tôi điêu đứng, chết lặng trong lòng.
Thảo nghe mà ức phát khóc, mẹ chồng nói sai hoàn toàn sự thật. Cô cố gắng bình tĩnh, bám tay thật chặt vào cánh cửa rồi quay ra cổng về nhà mẹ coi như chưa nghe thấy gì.
Tôi có thể tha thứ cho cái tát cháy má của chồng, nhưng tôi không thể chịu được tổn thương mà anh mang đến sau đó.