Từ ngày ông mất đi, bà càng thương con dâu và cháu nội hơn. Nhà có bao sổ đỏ, sổ tiết kiệm mang tên bà là mẹ chồng đưa hết cho con dâu.
Tôi không ngờ, vì tương lai của con cháu mà mẹ chồng phải ăn uống kham khổ thế này.
Nghe mẹ chồng nói trong hào hứng mà tôi không nén nổi sự đắng chát và hụt hẫng.
Tôi vừa đi làm về đã thấy mẹ chồng chủ động xếp quần áo vào chiếc va li nhỏ của cháu nội ở phòng khách. Tôi ngơ ngác thì bà cười tươi rói, bảo: "Này Minh, con đưa cháu nó về ngoại đi.
Tôi thực sự rất ghê tởm con người ông, tôi sợ Huy giống ông, tôi càng sợ sau này cưới về ở cùng nhà với 1 con người "thiếu đạo đức" như thế này.
Mới về làm dâu, tôi thấy rất tò mò vì thái độ của mẹ chồng. Đêm nào bà cũng thẫn thờ như chiếc bóng lén đi ra ngoài...
Rồi cuối cùng tôi cũng hiểu sâu thẳm sự cam chịu của mẹ chồng.
Thực ra sau khi biết sự thật này, tôi thấy thương mẹ chồng nhiều hơn là thất vọng.
Đứng trước cửa phòng, Hằng bần thần mãi. Lên đến công ty, cô vẫn ám ảnh bởi hình ảnh mẹ chồng trong cảnh tượng lạ, tay cầm thứ đó.
Lúc tài xế chuẩn bị quay xe ra ngoài, tôi bất giác nhìn vào một quán cà phê nằm bên đường.Trong tích tắc đó tôi thấy một bóng dáng quen thuộc. Là mẹ chồng tôi!
Trong bể cá là một tập giấy vụn nhưng khiến tôi sửng sốt nhất là một tấm ảnh lẫn lộn trong đó.
Đến cửa nghe được cuộc điện thoại của mẹ chồng với bạn mà chết điếng: “Tôi giải quyết xong vụ hôm nọ rồi. Thì vợ chồng thằng Q (tên chồng tôi) đưa cho tôi chứ sao. 40 triệu không phải ít, nên phải dùng kế mới được đấy chị ạ”.