Khi đang nấu cơm, người mẹ này bỗng nghe thấy con trai cả của mình miệng hét lớn, tay chỉ vào TV rồi nói: "Mẹ! Mẹ xem kìa! Em trai của con chỉ có nửa đầu!".
Là những bậc thầy về kiến trúc, bà mẹ này đặt kỳ vọng rất cao vào con trai. Thế nhưng, mọi chuyện không được như ý.
Tìm được con trai thất lạc, hai vợ chồng vỡ òa hạnh phúc. Không thể ngờ, 23 năm sau, một cuộc gọi tiết lộ sự thật khiến họ choáng váng.
Người mẹ than thở rằng, chồng bà già vậy rồi mà vẫn phải đi làm kiếm tiền để đóng học phí cho cháu, còn mình suốt ngày ở nhà chăm cháu. Bà đang trông chờ cháu gái đi nhà trẻ, làm sao có thể tiếp tục chịu cảnh ở nhà chăm đứa cháu thứ 3.
Ý tưởng vừa chịu chơi vừa nhân văn này đến với chị Meng sau khi chứng kiến con mình cùng các bạn không thể qua đường do quá đông xe cộ đi lại.
Những cặp đôi hiếm muộn có thể nhờ người mang thai tại một số quốc gia hợp pháp hóa hoạt động này. Dẫu vậy, ảnh hưởng từ đại dịch Covid-19 đã dẫn đến những trường hợp đáng buồn.
Không cần điện thoại hay tivi, hai cậu bé ở tuổi nghịch như quỷ sứ lại chịu ngồi im chơi với nhau nhờ tấm ga giường mẹ mới mua.
Trong suốt chặng đường dài để mang đồ ăn đến cho con gái, người mẹ già lúc nào cũng nắm chặt lấy chiếc làn đan tre đã cũ của mình. Những thứ quà quê nhà đơn giản, mộc mạc như vậy, vốn không hề thiếu ở chốn đô thị xa hoa của Trung Quốc, nhưng vẫn luôn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.