Gia đình

Chỉ vì câu hỏi của chồng trước khi về thăm mẹ đẻ mà vợ đã quyết định ly hôn không do dự

3 năm chung sống, cô không hay về ngoại dù khoảng cách chẳng xa xôi gì, nhưng lần nào cũng vậy, hễ cô bước chân ra khỏi nhà là Tùng lại hỏi cô một câu quen thuộc...

Ba năm nay, Hoài chưa một lần biết đến đồng tiền của chồng. Tùng - chồng cô tuyên bố, lương của cô cứ chi tiêu đi, lương của anh ta để dành tiết kiệm. Quả nhiên là để dành tiết kiệm, anh ta chưa bao giờ bỏ ra một đồng lo cho gia đình, từ chi tiêu sinh hoạt hàng ngày tới mua sắm vật dụng trong nhà. 

Chưa nói, tiền Hoài làm ra vẫn chẳng được tiêu theo ý mình. Cô mua cho mình cái váy cũng phải qua Tùng đồng ý, nếu cô tự ý mang về anh ta sẽ cằn nhằn cả mấy ngày không dứt. Trong khi bản thân anh ta sắm sửa thì cô đâu can thiệp được, bởi anh ta giải thích: "Đàn ông cần giao du, quan hệ xã hội nhiều, đàn bà mặc đẹp chỉ có đi ngoại tình!". Ăn gì, mặc gì cho gia đình hay cho con cũng phải qua Tùng duyệt thì Hoài mới được mua.

Chuyện Tùng mua quà tặng vợ hay dẫn vợ con đi ăn bằng tiền của anh ta lại càng không bao giờ có. Hỏi Hoài có chán nản không, câu trả lời là cô thực sự đã quá mệt mỏi. Nhưng mỗi lần đề cập tới tiền bạc thì Tùng lại nói cô chi li, tính toán. Anh ta tiết kiệm tiền cũng là lo cho tương lai con cái sau này, chứ có mất đi đâu đâu mà thiệt. Hoài lại thôi. Nếu chẳng có chuyện gì xảy ra thì có lẽ thật như Tùng nói, song đời ai nói trước được điều gì, khi đó cô biết kêu ai?

Nhưng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Cô đã từng làm căng, mà đâu vẫn vào đấy. Nếu cô còn muốn giữ gia đình này, thì cô buộc phải là người nhượng bộ. Hễ nói đến ly hôn, ai cũng bảo cô nông nổi, có chuyện như thế cũng đòi bỏ nhau, tưởng cặp bồ hay vũ phu đánh vợ nọ kia chứ. Hoài cười buồn, chuyện tuy không to tát, nhưng nó diễn ra hàng ngày hàng giờ, và nó sẽ dần mài mòn hết tình cảm cũng như sự kiên nhẫn trong cô.

Chỉ vì câu hỏi của chồng trước khi về thăm mẹ đẻ mà vợ đã quyết định ly hôn không do dự
Ảnh minh họa

Cuối tuần, cô và con xếp đồ về nhà bà ngoại cách đó hơn 20 cây số. Bà bị ốm mấy hôm nay, nhưng cô bận việc quá không xin nghỉ nổi, giờ mới về thăm bà được. Cô đã nói với chồng mẹ mình ốm, nhưng Tùng ừ hữ chẳng thể hiện gì. Hoài chán, biết anh ta không muốn đi cùng mình, nên chả buồn mở miệng.

Hai mẹ con chuẩn bị ra khỏi nhà thì Tùng đột ngột hỏi vợ: "Có định cho bà ngoại tiền không đấy? Bà ốm nhẹ thì chả cần làm quá lên đâu. Tháng này nhiều thứ cần chi tiêu, liệu mà tính toán, không đủ đừng kêu ca đấy. Lúc ấy chả lẽ lại chạy về vay bà ngoại?".

Hoài khựng người lại, im lặng một lát, song không trả lời chồng, mà một tay bế con một tay xách hành lí, bước nhanh ra khỏi nhà. 3 năm chung sống, cô không hay về ngoại, nhất là từ khi có con. Khoảng cách đâu xa, mà vài tháng có khi cô mới về được 1 lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, hễ cô bước chân ra khỏi nhà là Tùng chưa bao giờ quên hỏi cô một câu quen thuộc: "Có định cho bà ngoại tiền không đấy?".

Ban đầu cô còn giận, còn khó chịu. Vài lần, cô chai lì, không thèm trả lời cũng không bức xúc gì hết. Nhưng lần này, không hiểu sao nước mắt cô lại chẳng tự chủ được mà rơi lã chã. Mẹ cô đang ốm đấy, vất vả nuôi con bao năm chưa được báo đáp gì... Con gái nhỏ chưa biết gì, còn "ê xì" mẹ khóc nhè, cô cố gắng gạt nước mắt, mỉm cười với con.

Ơ hay, tiền cô làm ra, cô cho mẹ cô thì sao nhỉ, cô có xin của anh ta đâu? Mà anh ta lúc nào cũng sợ cô mang tiền về nhà đẻ mất. Trong khi anh ta cho ai, mua cái gì, cô nào có hay. Ơ hay, mẹ cô ốm, cô biếu bà vài đồng là chuyện quá bình thường. Anh ta chặn trước rào sau chuyện tháng này chi tiêu tốn kém làm gì? Ơ hay, kể cả cô hết tiền thì trong nhà không phải lù lù còn anh ta đó sao? Anh ta cũng đi làm, còn chẳng cần chi tiêu cho gia đình, thừa sức có tiền, vậy sao cô lại phải chạy về vay bà ngoại?

Chỉ vì câu hỏi của chồng trước khi về thăm mẹ đẻ mà vợ đã quyết định ly hôn không do dự - 1
Ảnh minh họa

Trước đây, cô cứ tặc lưỡi nghĩ, thôi thì coi như để con có bố, để gia đình được toàn vẹn, để mẹ mình đỡ suy nghĩ. Cùng lắm thì cô vất vả hơn người ta mà thôi. Nhưng lúc này cô thật sự thấy ghê sợ, khinh bỉ người đàn ông mình gọi là chồng ấy. Keo kiệt, ích kỉ, tính toán và bần tiện tới mức không còn gì để nói. Chả hiểu trước nay cô cố gắng sống với con người ấy để làm gì? Giúp người ngoài còn được câu cảm ơn. Đằng này cô nuôi báo cô anh ta mấy năm trời, còn nhận về sự coi thường, hoạnh họe.

Nghĩ đến cảnh tiếp tục chung sống với Tùng, Hoài bỗng thấy cạn kiệt chẳng còn chút sức lực nào. Sau 2 ngày cuối tuần ở nhà mẹ đẻ về, trong hành lí của Hoài đã có thêm một lá đơn ly hôn.

Theo Giang Phạm (Helino)