Gia đình

Sự ngọt ngào đáng sợ - Phần cuối: Hoa quỳnh trong đêm

Khang im lặng một lát rồi hỏi cô: “Em muốn ly hôn không? Em cũng nghỉ việc đi, tới chỗ khác bắt đầu lại, anh sẽ lo cho em. Em nên được sống hạnh phúc hơn”...

Khang im lặng một lát rồi hỏi cô: “Em muốn ly hôn không? Em cũng nghỉ việc đi, tới chỗ khác bắt đầu lại, anh sẽ lo cho em. Em nên được sống hạnh phúc hơn”...

Về phần mình, sao Phượng không biết việc mình làm là sai trái? Sao cô không biết mối quan hệ này chẳng thể đi đến đâu, chưa nói tới một khi bị phát hiện thì kết cục kinh khủng thế nào sẽ đón chờ cô? Nhưng cô vẫn chấp nhận lao vào nó như con thiêu thân, như một kẻ khát cháy họng lang thang trên sa mạc, tìm được vũng nước đục ngầu cũng cố vốc lên uống lấy uống để, còn hơn là chết vì khát.

Bên Khang, Phượng thấy mình “đàn bà” hơn bao giờ hết. Cô thích ăn diện, chỉnh trang đẹp đẽ vì người đàn ông của mình, mỉm cười sung sướng khi được người ấy khen ngợi. Cô được nâng niu, chiều chuộng, được anh dang rộng vòng tay mạnh mẽ, nồng nàn ôm chặt trong lòng. Cô chăm sóc cho anh tỉ mỉ, chia sẻ vui buồn cùng anh. Cô luôn nhìn anh với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, luôn là chú mèo nhỏ bé nép vào ngực anh vững chãi.

Hoa quỳnh chỉ ngát hương khi đêm xuống, vẫn đủ khiến bao người say mê. Tình cảm của cô và Khang cũng vậy. Dù thứ tình cảm này chóng nở chóng tàn, dù nó không bao giờ được công khai dưới ánh sáng mặt trời, từ khi bắt đầu đã mặc định phải lén lút trong bóng tối, nhưng đối với Phượng nó vẫn đẹp vô ngần, bởi nó đã an ủi cho nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô.

Sự ngọt ngào đáng sợ - Phần cuối: Hoa quỳnh trong đêm - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Để đối phó với nhà chồng, Phượng đưa ra lí do cô được thăng chức, bận rộn hơn nhiều, tất nhiên sẽ vắng nhà nhiều hơn. Thăng chức đi liền với lương tăng, Phượng rộng rãi tiền nong với mẹ chồng và chị chồng đã dễ dàng mua được sự im lặng của họ.

“Em chưa bao giờ nghĩ tới ly hôn à?”, có lần Khang đã hỏi cô như vậy. “Em… anh ấy đã cứu em…”, Phượng vô thức lẩm bẩm. Đó chính là câu thần chú cho cô sức mạnh chịu đựng được tất cả trong suốt mấy năm qua.

Khang cười nhạt: “Em đã lấy anh ta rồi mà, bình thường ra em chưa hẳn sẽ đồng ý, đúng không? Anh ta vốn không xứng với em, lấy được em coi như em đã trả nợ cho anh ta rồi. Chưa nói tới, vì anh ta lái xe thiếu kinh nghiệm mới khiến em suýt bị tai nạn, hiện tại anh ta đã bình phục hoàn toàn, chẳng lẽ vì trả ơn mà bắt em cung phụng cả nhà anh ta suốt đời? Hời cho anh ta quá đấy!”. Phượng bật cười trước sự bất mãn của Khang, song nói lý thì dễ, làm mới là khó.

Còn 2 tháng nữa là đến lúc Khang phải đi, mối quan hệ của anh và cô đột nhiên bị phơi bày. Tối đó Phượng về nhà, giật mình khi cả nhà chồng đều đang ngồi đợi cô. Chẳng nói chẳng rằng, mẹ chồng, chị chồng và Dương, cả 3 tiến lên cho cô 3 cái tát cháy má.

Dương hằn học ném “bộp” vào mặt cô một tập ảnh. Phượng nhặt lên xem, đều là ảnh cô và Khang. Lúc anh ôm eo cô, lúc cô và anh nhìn nhau cười tình tứ, lúc cô và anh hôn nhau trong xe, lúc 2 người dắt tay nhau ở sân bay…, rất nhiều. Phượng nhặt lên toàn bộ, cầm chặt trong tay, quái lại, sao cô không hề thấy sợ hãi hay lo lắng nhỉ. Phượng ngẩng đầu hỏi Dương: “Sao anh lại có những tấm ảnh này?”.

“Có kẻ nặc danh gửi đến, nếu không tôi làm sao biết được bộ mặt khác của cô? Thăng chức cái gì chứ, có mà làm bồ nhí cho sếp thì đúng hơn!”, mắt Dương đỏ quạch, tố cáo anh ta đang phẫn nộ tới cực điểm. Mẹ chồng thì chỉ vào mặt cô gào thét: “Hóa ra tiền mày mang về là những đồng tiền dơ bẩn! Con trai tao có mù mới đi cứu mày, đáng nhẽ để mày chết đi có phải không?”.

Phượng rất muốn cười, nếu là tiền dơ bẩn sao bà không ném toẹt vào mặt trả cô nhỉ? Còn chuyện Dương cứu cô, ngay lúc này cô thực sự ước anh ta hôm ấy đừng cứu cô. Cứu cô để rồi bắt cô dành cả đời sống nhịn nhục hòng trả ơn thì thà rằng đừng cứu còn hơn!

Không khí đang nồng nặc mùi thuốc súng thì điện thoại của Phượng réo vang. Là Khang gọi. Phượng đi nhanh vào phòng riêng, đóng cửa lại nghe máy. Cô kể vắn tắt cho anh mọi chuyện, nói ra nghi ngờ có kẻ ở công ty đã gửi ảnh tới nhà cô. Khang im lặng một lát rồi hỏi cô: “Em muốn ly hôn không? Em cũng nghỉ việc đi, tới chỗ khác bắt đầu lại, anh sẽ lo cho em. Em nên được sống hạnh phúc hơn”.

Phượng im lặng không trả lời, Khang nói với cô thêm vài câu, rồi dặn cô thu xếp qua đồ đạc, anh sẽ tới đón. Cô đứng trong phòng một lát, hạ quyết tâm xong mới bước ra ngoài. Dương đã đập cửa từ nãy, cô vừa hé mặt ra, lại nhận thêm một cái tát nữa từ anh ta: “Trước mặt chồng cô mà còn dám gọi điện cho nhân tình, cô giỏi quá rồi đấy!”.

Phượng nhìn Dương, gằn giọng: “Chúng ta ly hôn thôi! Đơn ly hôn ngày mai tôi sẽ gửi đến”. “Mày là đồ vô ơn bội nghĩa, mày đã quên là ai cứu mày thoát chết à?”, mẹ và chị Dương xông lên căm hận chỉ thẳng mặt Phượng. Cô cười nhạt, nhà Dương định vin vào cái cớ “trả ơn” này để hành hạ cô cả đời ư?

“Vì trả ơn nên tôi mới chấp nhận lấy anh ta, vì trả ơn nên 3 năm qua tôi mới cung phụng các người không khác gì nô lệ, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi, còn các người chưa thấy đủ tôi cũng đành phải nói xin lỗi thôi”, nói xong, Phượng xách túi đi một mạch ra ngoài.

Dù quyết đoán ly hôn, nhưng trong lòng Phượng vẫn có một sự khó chịu vô hình. Ra đến cửa, cô quay lại nhìn nhà họ, nói thêm: “Ly hôn xong tôi sẽ đưa cho nhà anh một sổ tiết kiệm 300 triệu”. Có lẽ như thế là đủ rồi, cô chẳng còn nợ gì nhà họ nữa cả.

Khang định đưa cô về chỗ anh nhưng cô từ chối. “Chúng ta kết thúc ở đây đi, mai em sẽ lên công ty nộp đơn thôi việc, em muốn đến một nơi xa để làm lại từ đầu. Cảm ơn anh vì tất cả!”, Phượng nhẹ nhàng nói với Khang. Cuộc hôn nhân “trả ơn” đầy cay đắng kia cô đã tự tay chấm dứt. Cả mối quan hệ với Khang nữa, cũng không là ngoại lệ, nếu giờ phút này cô yếu lòng, tham luyến sự ngọt ngào do nó mang lại, thì sau này chờ đợi cô sẽ là khổ đau tột cùng. Thôi thì, để cho tất cả thành quá khứ đi vậy.

Theo Phạm Giang (Trí Thức Trẻ)