Gia đình

Phản pháo của "gái ế" học thức cao được mai mối với anh chàng ghi lô đề đầu phố

30 tuổi, người ta mặc định rằng chúng tôi là một món hàng ế, không còn lựa chọn. 30 tuổi người ta mặc định rằng cánh cửa để chúng tôi có thể lựa chọn một người đàn ông tốt, để yêu theo ý mình đã khép lại. Người ta không thể nhìn rộng ra hơn, rằng chúng tôi không chọn lựa, vì tôi chưa muốn, chứ không phải vì tôi không thể...

 
30 tuổi, người ta mặc định rằng chúng tôi là một món hàng ế, không còn lựa chọn. 30 tuổi người ta mặc định rằng cánh cửa để chúng tôi có thể lựa chọn một người đàn ông tốt, để yêu theo ý mình đã khép lại. Người ta không thể nhìn rộng ra hơn, rằng chúng tôi không chọn lựa, vì tôi chưa muốn, chứ không phải vì tôi không thể...
 
Chưa à? Ờ thế thì ế rồi đấy mau mau kiếm anh nào yêu rồi cưới đi thôi.
 
Vâng! Đó là những mẩu hội thoại cực kì “vô duyên” nhưng lại quá đỗi quen thuộc, mà tôi thuộc nằm lòng, vì tôi được nghe thường xuyên, mọi lúc mọi nơi. Lúc  gia đình hội họp, lúc gặp lại đám bạn học cũ…
 
gái ế
Ảnh minh họa

30 tuổi nếu tôi chưa lấy chồng, ngay lập tức người ta sẽ bảo, mau mau yêu ai đó rồi kết hôn đi, không thì định để ế tới chết già à?
 
Ế đến chết già? Phải lắm, một cô gái 30 tuổi, chưa chồng, và không yêu ai, hẳn là gái ế, hẳn là trong mắt người ta tôi đáng thương lắm. Tôi như một món hàng ế ẩm, rất cần phải đại hạ giá để được về với một vị chủ nhân nào đó. Mà xưa nay những người mua hàng đại hạ giá thì đa số là những người ít tiền tham rẻ. Cứ như vậy mà suy ra thì tôi 30 tuổi, cũng chẳng có lựa chọn nào đâu. Gặp đại một anh nào đó, không cần để tâm xem anh ta như nào, học thức ra làm sao, miễn là chỉ cần anh ta ưng thuận thì tôi phải nhanh nhanh chóng chóng mà gật đầu nhận lời theo anh ta. Chỉ có như vậy thì tôi mới thoát kiếp ế. Yeah! Hẳn là tôi nên nhảy cẫng lên sung sướng thì mới đúng điệu ấy nhỉ? 
 
Ôi nhưng không đâu ạ! Sự thật là tôi đã từng cãi nhau với bà dì lắm chuyện của tôi. Chỉ vì bà dì xúi bẩy mẹ tôi, để mối lái cho tôi một gã chuyên ngồi bán trà đá ghi lô đề ở đầu phố. Bà dì tôi bảo, thằng đó tuy không nghề không nghiệp, nhưng nó cũng khỏe mạnh, chịu thương chịu khó. Con gái nhà chị giờ cũng 30 tuổi rồi, làm gì có nhiều lựa chọn, để mà kén với chọn. Thằng này nó mà ưng thuận là phải cưới liền tay, không nó lại đổi ý.
 
Tôi nghe được chuyện này mà nổi điên, tôi đã giận bà dì của tôi tới một năm trời. Tôi không hiểu bà dì tôi nghĩ làm sao, khi muốn tôi, một thạc sỹ nghệ thuật, hiện đang là trưởng phòng sáng tạo một tập đoàn truyền thông. Lại đi kết hôn với một kẻ không nghề không nghiệp, ngồi ghi lô đề bóng bánh trà đá ở đầu phố. Tôi cảm thấy tổn thương vì cái suy nghĩ “ bệnh hoạn” của bà dì tôi, rằng thì tôi đã 30 tuổi và tôi không được phép lựa chọn một người đàn ông tốt để yêu nữa. Tôi bắt buộc phải đồng ý một kẻ nào đó, mà yêu cầu duy nhất là gã ta chịu lấy tôi.
 
Thực ra tôi biết, không chỉ có bà dì của tôi, mà còn có ti tỉ bà dì khác cũng đang có cùng cái suy nghĩ điên rồ đó. Và cũng có rất nhiều cô gái khác cũng đang ở trong tình cảnh như tôi.
 
30 tuổi, người ta mặc định rằng chúng tôi là một món hàng ế, không còn lựa chọn.
 
30 tuổi người ta mặc định rằng cánh cửa để chúng tôi có thể lựa chọn một người đàn ông tốt, để yêu theo ý mình đã khép lại.
 
Người ta không thể nhìn rộng ra hơn, rằng chúng tôi không chọn lựa, vì tôi chưa muốn, chứ không phải vì tôi không thể.
 
Bà dì thấy tôi chẳng bao giờ có đàn ông tới nhà chơi tán tỉnh, thì vội nghĩ là do tôi ế quá rồi. Nhưng bà dì đâu biết, tôi  thà dành thời gian ngồi đọc sách, đi café, và đi shopping với bạn bè còn hơn là phải gặp một người đàn ông nhạt nhẽo nào đó mà tôi không thích.
 
Đàn ông gửi hoa tới văn phòng để tặng tôi, nhưng tôi không hề có cảm tình với anh ta, tôi liền gửi trả lại. Bởi tôi không thích gieo vào đầu người ta chút ảo tưởng hão huyền, rằng người ta có thể chinh phục tôi. Tôi không muốn lãng phí thời gian của cả hai, người tôi không thích, thì ngay cả cơ hội để tiếp cận tôi anh ta cũng không thể.
 
Tôi sống cuộc đời độc thân của mình và chủ động với mọi thứ. Chủ động cả trong chuyện hẹn hò. 
 
Nếu tôi thích một người, thay vì ngồi yêu thầm trộm nhớ, tôi sẽ chủ động tìm cách tấn công họ.
 
Nếu tôi không thích một người, thì không bao giờ tôi đồng ý hẹn hò, chỉ để cho có, chỉ để cho đỡ mang tiếng ế. Tôi sống cuộc đời của tôi cơ mà, tại sao tôi phải sống cuộc đời cho hả lòng hả dạ dư luận?
 
30 tuổi, tôi chưa kết hôn, thậm chí là hiện tại không có người yêu, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tôi là một món hàng ế ẩm. Giá trị của tôi không nằm ở việc tôi có chồng hay có người yêu không. Giá trị của tôi cũng không phải nằm ở việc tôi đang có bao nhiêu người theo đuổi.
 
Mà giá trị của tôi, nằm ở chỗ, tôi đang sống cuộc đời hiện tại như thế nào. Vui vẻ hay bi ai, sầu đau hay hạnh phúc. Tôi có thể làm chủ được cả những nỗi buồn và niềm vui của mình hay không? 
 
Nếu như tôi luôn buồn phiền vì tôi đang chẳng có ai yêu cả, thì ắt hẳn tôi là một cô gái ế. Nhưng nếu như tôi vẫn đang luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc với cuộc sống của mình, với mọi thứ xung quanh mình. Vậy thì đơn giản tôi là một cô gái vẫn đang tự do để yêu thương với cuộc đời này. Nhớ nhé, tôi là cô gái độc thân, đừng gọi tôi là gái ế.
 
Theo Mèo Xù (aFamily.vn/Trí thức trẻ)