Đời sống

Mẹ qua đời, bố mất trí nhưng ngày nào cũng nhớ diện đồ đẹp đi tìm vợ, câu chuyện sau đó khiến nhiều người không cầm được nước mắt

Dù cho cả đời khắc khẩu khiến con cái cũng phải nghĩ rằng bố mẹ mình chẳng hòa thuận nhưng khi vợ đi trước một bước, người đàn ông lại như mất hết động lực sống trên đời.

"Bố mình mắc chứng Alzheimer's, như ở mình thì người ta gọi là già rồi lẫn ấy, cũng vài năm rồi, bố quên dần mọi thứ, từng chút từng chút một... Rồi mẹ mình mất, đột ngột và không báo trước, mẹ đi ngủ như mọi khi rồi không tỉnh lại nữa.

Sự biến mất đột ngột của mẹ làm bố bị shock, cảm giác như sau một đêm thế giới của bố biến mất hết vậy, không nhớ ra ai, không nhận ra cái gì cả, không nhận ra chính mình trong gương, như quay lại làm một đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác. Nhờ dịch bệnh, mình chuyển việc về nhà tiện chăm sóc bố, câu mình nghe nhiều nhất trong ngày là "cô ơi cô thấy vợ tui đâu không", điều mình nghe ngày này qua ngày khác là " cô giống vợ tui ghê á'!

Trong trí nhớ của mình bố mẹ là một cặp vợ chồng khắc khẩu, bố thì nóng tính, mẹ thì nói rất nhiều và nói dai, hai người mà mở miệng ra nói chuyện thì cả nhà gà bay chó sủa, dù 10 lần thì 9 lần bố thua nhưng cái việc khẩu chiến của bố mẹ nó cứ như đam mê ấy, đúng sai cứ phải cãi nhau đã mới chịu được, nên khi nghe mọi người kể ngày xưa bố theo đuổi mẹ nổi khắp làng trên xóm dưới thì mình chẳng tin bao giờ.

Mẹ qua đời, bố mất trí nhưng ngày nào cũng nhớ diện đồ đẹp đi tìm vợ, câu chuyện sau đó khiến nhiều người không cầm được nước mắt
Ảnh minh họa

Nhưng rồi bố bắt đầu đi tìm mẹ, lần đầu tiên bố đi bộ tới tận nhà mẹ cách nhà mình hơn 10km nhưng không tìm được nhà, lúc công an gọi mình lên nhận người thấy bố đóng bộ đầy đủ comple đeo cà vạt, đầu tóc chải chuốt đội mũ ngay ngắn, tay còn cầm bó hoa cắt trụi từ mấy cái cây trong nhà, đi đi lại lại giải thích rằng "tui tới đón vợ tui về, lâu lắm rồi cô í không về nhà, chắc cô í giận tui rồi, cô ấy sắp sinh rồi á mấy anh, không nên giận dữ, tui sắp làm bố đó hê hê, ngày xưa tui tán cô ấy cực lắm đó..."

Kể từ đó cứ vài ngày bố lại trốn đi tìm mẹ, có hôm ngày vài lần, lần nào cũng đóng bộ nghiêm chỉnh, vặt hoa trong vườn, vườn trụi thì vặt vườn hàng xóm, nhưng cứ ra tới ngoài đường có người nhìn thấy bộ dạng đấy là sẽ gọi báo cho mình để mình ra dắt về. Mỗi lần bị kéo về như thế bố lại khóc.

Rồi đột nhiên hôm qua bố gọi tên mình, bố nhớ ra mẹ mất rồi, bố bảo thời gian này mệt cho con rồi, bố lôi đồ ra giặt ủi, còn đánh xi lại đôi giày da, bố dặn mình ngày nào cũng mua hoa cho bố nhé, phải là hoa hồng trắng, mẹ thích hoa hồng trắng.

Bố bảo bố sắp đi gặp mẹ rồi, phải đẹp trai, không thì mẹ không gặp đâu. Rồi hôm nay bố lại ngơ ngác như cũ.

Giờ mình sợ lắm, nhưng cũng mừng cho bố nữa, cái cảm giác này nó cứ lẫn lộn, vừa sợ hãi, vừa đau khổ, vừa nhẹ lòng, vừa không nỡ

Qua nay mình không dám rời mắt khỏi bố, bố vẫn thế, đi lang thang trong nhà, chỉ khác cái nhất định phải mặc comple, không thì không chịu.

Có lẽ bố sắp đi gặp mẹ thật.

Mong rằng hai người sẽ vui vẻ!"

Câu chuyện được cô con gái chia sẻ trên một diễn đàn tâm sự đông thành viên. Chỉ sau một ngày đăng tải đã nhận về tới hơn 24k lượt quan tâm cùng hơn 1k lượt bình luận và chia sẻ. Phần lớn đều tỏ ra ngưỡng mộ với tình cảm của bố mẹ cô gái, đồng cảm với nỗi đau của cô. Một số ý kiến còn đứng ra chia sẻ những trường hợp tương tự bản thân gặp phải, đồng thời tư vấn cho cô gái cách tốt hơn để chăm sóc người bệnh. 

- Nghe mà vừa ngưỡng mộ vừa thương. Có những người sống với nhau cả đời, nhìn qua thì có vẻ chẳng mặn nồng cho lắm nhưng người khác lại chẳng thể nào chen lọt thế giới của họ. Khi một người ra đi thì người kia nhất định sẽ cô độc cả đời hoặc chẳng còn động lực để sống.

- Mấy ai không đau khổ vì âm dương cách biệt đâu, chỉ là mỗi người họ đón nhận như thế nào. Sau khi mẹ đi, bố mình thì hay tự bị té xe. Bố trước chưa bao giờ khóc, nhưng sau này bố trở thành người mau nước mắt hơn ai hết. Chỉ cần nhìn thấy mình buồn hay đau khổ thì bố lại thương mà khóc, như thể bố thương lấy đứa con gái mồ côi mà vừa thương lấy bóng hình còn sót lại của mẹ trên thế gian vậy! Mong rằng ai còn cha mẹ hãy yêu thương họ khi còn có thể!

- Mình làm bên viện dưỡng lão Nhật cũng có 1 ông già như vậy. Có một thời gian ông tự dưng trở nên minh mẫn, nhớ cả tên mình dù trước đó ngày nào mình cũng giới thiệu nhưng hỏi lại lại quên. Nay ông chỉ hỏi 1 lần rồi nhớ luôn, ngày nào cũng gọi tên mình, và đột nhiên nói rất nhiều, việc xúc miệng 1 mình làm rất tốt, không cần mình nhắc nhở, ăn cũng tự ăn. Nhưng được một tuần là ông tạm biệt mọi người và ra đi mãi. Ông đi rất yên ắng và không đau đớn gì. Đọc bài của bạn lại bỗng nhiên nhớ tới ông ấy. 

- Nếu chị có chút kinh tế, chị nên sắm cho bác 1 thiết bị đeo có GPS, như thế chị có thể theo dõi được bác. Nếu không có điều kiện, thì nên có sẵn 1 tờ giấy, hoặc in lên vải rồi khâu vào bên trong quần áo bác hay mặc ra ngoài. Trong đó có thông tin của chị, để có chẳng may bác đi lạc người khác có thể liên hệ chị. Chúc gia đình chị mạnh khỏe!

Dung (Nguoiduatin.vn)




https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/docbaovn/me-qua-doi-bo-mat-tri-nhung-ngay-nao-cung-nho-dien-do-dep-di-tim-vo-cau-chuyen-sau-do-khien-nhieu-nguoi-khong-cam-duoc-nuoc-mat-tintuc809178