Tâm sự

Vì muốn tôi được nhà chồng chấp nhận cho cưới mà bố mẹ tôi phải 'ngậm đắng nuốt cay', tủi hờn thế này

Tôi vứt luôn túi đồ rồi chạy về căn hộ chung cư của mình. Có lẽ, có đến chết tôi cũng không thể quên được cái cảm giác khi ấy, đau đớn, tuyệt vọng và cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Tôi 26 tuổi, chồng là mối tình đầu tiên. Tôi yêu anh ấy bởi sự chín chắn, chân thành và tài năng. Chúng tôi làm cùng cơ quan, tôi là kế toán còn anh làm ở phòng kinh doanh.

Thực lòng mà nói, tôi không phải dòng dõi trâm anh đài các, nhưng cũng thuộc diện gia đình có điều kiện. Chỉ có điều nhan sắc của tôi không bằng người khác, trong khi anh phong độ, giỏi giang nên nhìn chúng tôi như một “đôi đũa lệch”.

Nói về anh, ngoài những điều kiện của bản thân thì gia đình anh có nhiều rắc rối. Bố mẹ bán hàng thực phẩm ở chợ, việc cãi nhau của bố mẹ anh diễn ra như cơm bữa, khiến anh vô cùng chán nản. Và hơn hết, bố mẹ anh không ưng thuận tôi.

Thực lòng mà nói, tôi không kén chọn, cũng không quá suy nghĩ nhiều về gia thế nhưng việc mẹ anh không ưng khiến chúng tôi khó xử rất nhiều. Thậm chí, có lần anh dẫn tôi về nhà chơi, mẹ anh còn nói: “Cô đừng lấy tiền ra để mồi chài con trai tôi, nhà tôi nghèo nhưng không đến nỗi hèn đâu cô ạ”. Nên tôi chẳng tự tin mỗi lần đến nhà anh.

Vì muốn tôi được nhà chồng chấp nhận cho cưới mà bố mẹ tôi phải 'ngậm đắng nuốt cay', tủi hờn thế này
Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức long trọng, chu đáo khiến mợi người ngưỡng mộ. (Ảnh minh họa)

Rồi tôi có bầu trước, tôi lo lắng vô cùng, còn anh thì vui vẻ, vì anh nghĩ, đứa con sẽ thuyết phục được bố mẹ. Nhưng mẹ anh nhất nhất bắt chúng tôi bỏ con và nói không đời nào chấp nhận đứa con dâu “xấu người xấu nết” như tôi.

Tôi và anh nói sự thật với bố mẹ tôi, cho dù bố mẹ tôi buồn và thất vọng song vẫn an ủi, nói chúng tôi cứ yên tâm. Rồi bố mẹ tôi đích thân đến nói chuyện với mẹ anh, không hiểu các cụ nói gì với nhau, nhưng sau đó 2 tuần thì mẹ anh đồng ý cho chúng tôi làm đám cưới.

Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức long trọng, chu đáo khiến họ hàng nhà tôi mát mặt, ngưỡng mộ, và hơn hết, bố mẹ anh còn mua tặng chúng tôi một căn hộ chung cư làm quà cưới.

Khi ấy, tôi đã nghĩ, mình đang mơ và là người may mắn nhất thế gian vì được bố mẹ chồngyêu thương, chu đáo đến vậy.

Cuộc sống sau hôn nhân của tôi cũng dễ chịu, thoải mái. Mỗi lần về thăm bố mẹ chồng, mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt.

Vì muốn tôi được nhà chồng chấp nhận cho cưới mà bố mẹ tôi phải 'ngậm đắng nuốt cay', tủi hờn thế này - 1
Nếu được lựa chọn lại, thì cho dù yêu chồng đến bao nhiêu tôi cũng không bao giờ sống chết, mù quáng với tình yêu đến vậy. (Ảnh minh họa)

Nhưng tuần trước, được nghỉ làm sớm, tôi ghé qua nhà mua ít đồ ăn cho bố mẹ chồng thì gặp một chuyện khiến tôi chẳng thể nào quên. Vì mẹ chồng không khóa cổng nên tôi cứ mở cửa đi vào. Tôi đi một mạch vào phòng khách mà không thấy mẹ chồng đâu, đang định gọi bà thì nghe tiếng bà nói chuyện điện thoại. Giọng bà rất gay gắt nên tôi không tiện quấy rầy.

Tôi đang định mang đồ xuống bếp thì nghe tiếng mẹ chồng giận dữ: “Bà tưởng bà đưa cho tôi số tiền mua nhà, làm đám cưới mà to à? Nhà thì con bà ở, chứ nhà tôi được gì đâu. Trong khi cả đời con trai tôi mới là quan trọng, nó phải sống cùng đứa con gái xấu xí, đoảng lười của bà. Rồi vài tháng nữa, nó đẻ nằm đấy, không đi làm thì nhà tôi chẳng nuôi báo cô là gì? Thôi, chẳng gì cũng chỗ thông gia mỗi tháng bà gửi thêm 10 triệu cho tôi, tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận, chứ nó đẻ tôi không đi chợ được, không có tiền chăm đâu”.

Tôi gần như chết lặng khi nghe những lời ấy. Bấy lâu nay tôi cứ nghĩ mẹ chồng đã thay đổi thái độ với mình, yêu quý và thương mình thực lòng. Nhưng hóa ra đó chỉ là một màn kịch, bà chỉ làm vì tiền mà thôi. Nhưng có đến chết tôi cũng không nghĩ, bố mẹ tôi lại hi sinh danh dự, sĩ diện của mình để đến thương thuyết cùng nhà chồng chuyện hôn nhân ấy.

Tôi vứt luôn túi đồ rồi chạy về căn hộ chung cư của mình. Có lẽ, có đến chết tôi cũng không thể quên được cái cảm giác khi ấy, đau đớn, tuyệt vọng và cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nếu được lựa chọn lại, thì cho dù yêu chồng đến bao nhiêu tôi cũng không bao giờ sống chết, mù quáng cố cưới bằng được anh. Cuộc đời mình đã vậy, nhưng tôi lại kéo bố mẹ mình vào hoàn cảnh “ngậm đắng nuốt cay”, tủi hổ chẳng thể nào chấp nhận được.

Thực lòng, tôi hối hận, mệt mỏi vô cùng, tôi biết phải làm gì đây? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Theo Hoài Anh (Thời Đại)