Tâm sự

"Valentine đi với vợ nên quên em luôn sao?"

Tôi ngồi một mình, ngắm những đóa hoa hồng đang rực rỡ khoe sắc. Ngày lễ Tình yêu mới hôm qua thôi, dư âm của buổi tối ấm cúng hôm qua vẫn như còn hiện hữu. Vậy mà sáng nay, chồng đi làm vội quên điện thoại, tin nhắn đến, tôi tò mò mở xem.

Tôi ngồi một mình, ngắm những đóa hoa hồng đang rực rỡ khoe sắc. Ngày lễ Tình yêu mới hôm qua thôi, dư âm của buổi tối ấm cúng hôm qua vẫn như còn hiện hữu. Vậy mà sáng nay, chồng đi làm vội quên điện thoại, tin nhắn đến, tôi tò mò mở xem.

 

Ai cũng nói, tôi thật may mắn vì có một người chồng như anh, một người đàn ông biết kiếm tiền, biết lo toan, yêu vợ thương con, chu toàn nội ngoại. Mẹ tôi cũng đôi lần tỏ ra mãn nguyện khi ngắm nhìn hạnh phúc của tôi. Bà nói rằng, phụ nữ đúng là chỉ hơn nhau ở mỗi tấm chồng, còn những thứ khác đều không còn quá quan trọng. Tôi biết mình may mắn, nên đã cố chăm chút yêu thương. Tôi yêu chồng, tin chồng, hoàn toàn và tuyệt đối.

Trong những cuộc bù khú với bạn bè, họ hay nói về mặt trái của hôn nhân, về thói trăng hoa của đàn ông. Họ nói một trăm người đàn ông thì có tới 99 người có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Chỉ là có người khéo léo giấu giếm chỉ xem như vui trong chốc lát, có người thì bạc bẽo công khai. Nhưng đa số đàn ông ngoại tình sẽ không bao giờ chọn bồ mà bỏ vợ con, bởi nếu đặt họ vào sự lựa chọn, họ lại rất thực tế và tỉnh táo chứ không u mê và ảo tưởng như khi đàn bà ngoại tình. Đàn ông ngoại tình chủ yếu chỉ vì “ham vui” đàn bà mà ngoại tình thì đa số là do không còn yêu chồng hoặc cảm thấy chống chếnh cô đơn trong cuộc hôn nhân của họ. Tôi nghe bạn bè bán tán, tự hỏi mình: Có phải chồng tôi là người duy nhất hiếm hoi trong một trăm người đàn ông đó?

Tôi cảm giác anh si mê vợ thì đúng hơn. Anh không đi sớm, về muộn, không có gì tỏ ra bí hiểm hay khuất tất. Anh ngọt ngào với vợ con, chăm chút yêu thương. Bạn tôi đôi lần chứng kiến niềm hạnh phúc của chúng tôi mà không kìm nổi sự ghen tỵ: "Chồng mày ấy, có phải là giống đã sắp tuyệt chủng rồi không? Rốt cuộc là mày đẻ vào giờ nào, giây nào mà may mắn đến vậy". Tôi đã yên tâm ngủ vùi trong niềm êm ái ấy, cho đến sáng hôm nay.

Tôi gọi lại số điện thoại vừa nhắn tin, đầu dây bên kia giọng một cô nàng õng ẹo: “Ghét anh nhá, hôm qua em một mình cô đơn buồn muốn chết. Anh nhất định phải bù cho em đó nha…”. Tôi ném vèo chiếc điện thoại xuống sàn nhà, cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Chồng tôi quay về tìm điện thoại, rồi như không tin vào mắt mình, anh hỏi tôi:

- Cái điện thoại của anh làm sao lại tung tóe ra thế này?

- Cô ấy là ai? Đã bao lâu? Sâu đậm thế nào?

Lúc hỏi những câu này tôi chỉ ước giá như chồng tôi im lặng đi, đừng nói. Mọi lời thú nhận nếu có chỉ càng khiến tôi đau đớn thêm. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ anh trả lời, kiên nhẫn nhìn anh ngây ngốc hồi lâu như nhất thời chưa kịp hiểu chuyện.

- Em đang nói cái gì thế?

Và tôi khóc như một đứa trẻ đang vui vẻ chơi con búp bê xinh đẹp mình yêu thích bị người ta giật cướp mất. Chồng tôi hình như bắt đầu lờ mờ đoán ra, anh cố ôm tôi dẫu tôi vẫy vùng, cố giải thích và rối rít nói những lời xin lỗi. Anh nói đó là cô bé phục vụ ở quán cà phê gần cơ quan anh hay ngồi. Thấy cô bé nói giọng miền Nam ngồ ngộ nên thỉnh thoảng có nói chuyện trêu đùa chút cho vui. Thực ra là cũng nói vài câu bông đùa tán tỉnh. Hôm qua ngồi quán, đùa qua đùa lại, chồng tôi nói: “Hôm này là ngày tình nhân, nhưng anh còn vợ ở nhà, có gì anh bù em sau nhé”. Ấy là chồng tôi kể như thế, bao nhiêu phần trăm trong đó là sự thật tôi không dám nghĩ. Nhưng tôi không tin, dù anh quả quyết, tất cả chỉ có thế, không có gì xa hơn, không có gì quá đáng.

Tôi nghĩ đến những ngày vui, những niềm hạnh phúc của tôi. Nhưng nó không khiến tôi vui hơn mà ngược lại, chỉ càng khiến tôi thêm đau đớn. Một người chồng nghiêm túc, chắc hẳn sẽ không tán tỉnh bên ngoài chỉ cho vui chuyện. Một người chồng chung thủy chắc chắn sẽ không à ơi hứa hẹn bên ngoài để “người ta” nhắn tin ngóng trông đến thế. Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như hết thảy những người đàn ông khác, mọi chuyện đều là chuyện nhỏ, chỉ có “lên giường” mới là chuyện to?

Tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà đi làm, đành gọi điện xin nghỉ ốm. Sếp nhận điện thoại của tôi, trước khi tắt máy còn kịp trêu, "vẫn còn say tình yêu à em, valentine hết rồi, tỉnh đi thôi!". Một câu đùa vô tình càng khiến tôi thêm buồn chán.

Mẹ thấy tôi sang chơi giữa tuần thì ngạc nhiên lắm, nhưng rồi lại chăm chú nhìn cô con gái rồi hỏi: "Con có chuyện gì phải không?". Vẫn là mẹ hiểu tôi nhất, vẫn là mẹ thấu rõ lòng tôi nhất. Mẹ là người từng trải, hẳn mẹ sáng suốt hơn tôi lúc này. Mẹ nghe tôi kể chuyện, liền đứng dậy không một lời an ủi. Mẹ đưa cho tôi một tờ giấy trắng, cố tình dùng bút mực tô một chấm đen vào giữa tờ giấy rồi hỏi tôi:

- Con nhìn thấy gì?

- Một vết mực đen.

- Gì nữa?

- Con không thấy gì nữa cả

- Một vết mực nhỏ trên tờ giấy khiến con để ý, nhưng lại không hề nhìn ra cả một tờ giấy trắng sao? Điều này mẹ đã đọc được trên mạng đấy.

Tôi đã lờ mờ hiểu ra nhưng mẹ vẫn sợ tôi không hiểu, nên mẹ ngồi xuống và thủ thỉ: Ai cũng sẽ có lúc mắc lỗi lầm, quan trọng là to hay nhỏ, quan trọng là có tha thứ được hay không. Chồng con có ngoại tình hay không, mẹ không dám chắc, nhưng dù là cậu ấy chỉ là à ơi tán tỉnh cho vui cũng là sai rồi. Nếu con không buồn, không khóc, không thất vọng mới là chuyện lạ. Nhưng vì đâu mà con đau lòng đến thế? Vì chồng con trước nay vốn là người quá tốt, quá yêu vợ con. Vì cậu ta luôn chu đáo, chỉn chu, ngọt ngào, tình cảm. Và con thì tin tưởng và yêu chồng. Nhưng con đang giận và con đã quên hết những điều tuyệt vời đó. Con chỉ chăm chú đến một sai lầm của chồng con, mà quên đi rất nhiều những ưu điểm. Làm như vậy có công bằng không? Con là con gái mẹ, mẹ tất nhiên sẽ không đi bênh người ngoài. Mẹ chỉ muốn con hiểu rằng, trước khi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, hãy cố gắng bình tĩnh. Nếu mọi chuyện thực sự không thể chấp nhận, quyết định thế nào hoàn toàn là do con.

Tôi chăm chú nhìn lại tờ giấy mẹ đưa, đúng là ngoài chấm mực kia, toàn bộ khoảng trống còn lại là màu trắng. Vậy nhưng tôi chỉ bận tâm đến vết mực đen mà không nhận ra điều đó. Có lẽ tôi nên về nhà, tìm hiểu lại mọi chuyện. Nếu chuyện chưa có gì là quá đáng, có lẽ cũng nên tha thứ một lần, phải không?

Theo Lê Giang (Dân Trí)