Tâm sự

Từng nắm tay nhau vượt qua gian khó, nhưng giờ tôi cần vứt bỏ anh để tìm cho mình một cuộc sống sung túc hơn

Tôi ngày càng thăng tiến và nhiều người theo đuổi, còn anh mãi chỉ lẹt đẹt như thế khiến tôi đắn đo có nên kết hôn?

Tôi vốn là con nhà nông ở một vùng quê nghèo. Gia đình cũng khó khăn nên tôi luôn ý thức được và nhắc nhở bản thân phải nỗ lực hơn nữa để sau này lo cho bố mẹ cùng em gái.

Tôi đỗ đại học rồi mang theo bao kì vọng của cả nhà ra Hà Nội. Tôi tự hứa với mình không được yêu đương gì, phải học tốt, giỏi ngoại ngữ và kiếm tiền. Phải nói, tôi không xinh nổi bật nhưng rất ưa nhìn. Gương mặt tròn và chiếc răng khểnh khiến mỗi lần tôi cười mọi người đều khen rất đáng yêu. Vì thế, không thiếu những người theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn giữ lời hứa với chính bản thân mình.

Tới học kì 2 của năm nhất, tôi không trọ ở kí túc xá nữa mà chuyển ra trọ ngoài vì tôi thường đi dạy thêm 2 ca, về muộn thì kí túc đóng cửa mất rồi. Không thể đi ngủ nhờ bạn bè mãi được, nên tôi đã xin ở ghép cùng một cô bạn trong đội tình nguyện.

Ngày tôi chuyển tới xóm trọ thì quen anh. Anh hơn tôi 4 tuổi, gương mặt có chút sương gió nhưng cái nét duyên thì không thể phủ nhận. Cách nói chuyện của anh cũng rất dí dỏm và hài hước. Ngay lúc tôi còn bỡ ngỡ, anh là người thường lôi tôi vào các cuộc vui của xóm trọ, giúp tôi hòa đồng với mọi người.

Từng nắm tay nhau vượt qua gian khó, nhưng giờ tôi cần vứt bỏ anh để tìm cho mình một cuộc sống sung túc hơn
Gặp anh là điều tuyệt nhất quãng thời gian sinh viên của tôi. (Ảnh minh họa)

Có gì tôi cũng tâm sự cùng anh, có gì ngon cũng mang sang cho anh. Cô bạn tôi còn bảo, thấy xe tôi ở xóm trọ mà không thấy tôi đâu hãy cứ tới phòng anh mà tìm. Cũng đúng thật, hai đứa tôi thân thiết như hình với bóng.

Rồi tròn một năm khi tôi chuyển tới, anh cũng ngỏ lời yêu. Tôi thì hoang mang nghĩ về lời hứa của chính mình, có lẽ anh hiểu, nên anh lại thuyết phục tôi: "Anh sẽ san sẻ gánh nặng trên vai với em, chỉ cần em chịu cho anh cơ hội làm điều đó!"

Và tôi mềm lòng, tôi đã chấp nhận yêu anh. Phải nói, có đứa con gái nào có thể dửng dưng trước lời tỏ tình của người con trai mình cũng có tình cảm? Người đó còn hiểu và thông cảm với hoàn cảnh của mình, sẵn sàng giúp đỡ, đứa con gái nào không gật đầu cho được?

Từ ngày yêu tôi, anh tăng ca nhiều hơn, đi sớm hơn và về muộn hơn. Công việc của anh là sửa xe hơi ở một xưởng gần chỗ tôi làm, có hôm đi qua nhìn anh chân tay và cả mặt đầy dầu mỡ, thấy bóng dáng tôi phía xa, vẫn nở nụ cười tươi như hoa vẫy vẫy rồi tự chạy lại.

Tôi bảo anh sao làm nhiều thế, anh chỉ cười và bảo: "Anh san sẻ gánh nặng với em".

Thế rồi cuối tháng đó, anh đưa tôi một sấp tiền, bảo: "Em đừng làm việc quá sức, em còn là sinh viên, hãy dành thời gian cho học hành, các hoạt động ngoại khóa. Tiền gửi về quê cho em gái học, hãy để anh lo."

Từng nắm tay nhau vượt qua gian khó, nhưng giờ tôi cần vứt bỏ anh để tìm cho mình một cuộc sống sung túc hơn - 1
Chúng tôi chăm sóc và nương tựa vào nhau. (Ảnh minh họa)

Tôi biết, gia đình anh cũng không khá giả, mẹ anh ốm nằm liệt giường, thuốc thang tốn kém biết bao. Anh thông minh và giỏi giang nhưng vì hoàn cảnh nên phải nghỉ học, đi làm khi mới lớp 11. Anh bươn chải trên mảnh đất thủ đô cũng chẳng giữ đồng nào cho bản thân, tất cả chỉ lo cho gia đình. Giờ yêu tôi, anh còn thêm vất vả vì lo cho tôi.

Thương anh lắm, tôi vẫn cố đi làm để anh bớt vất vả, và càng quyết tâm ra trường kiếm nhiều tiền để tương lai hai đứa sáng lạn.

Năm tôi ra trường, với thành tích và ngoại ngữ tốt, tôi được nhận ngay vào công ty của Singapore với mức lương gấp hơn 2 lần một sinh viên mới ra trường bình thường nhận được. Bạn bè nhìn tôi ngưỡng mộ, anh nhìn tôi đầy tự hào.

Tôi thích nghi nhanh nên không mất nhiều thời gian để theo kịp tiến độ công việc. Lúc có tiền, tôi cũng nghĩ tới chuyện làm đẹp, mua sắm cho phù hợp với môi trường.

Vốn ưa nhìn nên khi có chút phấn son, hàng hiệu vào tôi được nhiều người để ý hẳn. Trong đó, có không ít anh có đất, có nhà Hà Nội, phong độ, đẹp trai tán tỉnh.

Từng nắm tay nhau vượt qua gian khó, nhưng giờ tôi cần vứt bỏ anh để tìm cho mình một cuộc sống sung túc hơn - 2
Tôi vẫn thương anh nhưng anh kiếm tiền không bằng tôi. (Ảnh minh họa)

Tôi vẫn thương anh ngày đêm lấm lem, chui rúc gầm ô tô. Nhưng tôi cũng thương mình, thương gia đình mình. Tôi không còn là cô sinh viên 20 tuổi để mơ mộng về một túp lều tranh hai trái tim vàng. Tôi cần một người kinh tế vững vàng hơn tôi, học thức hơn tôi để tôi tựa vào. Tôi sợ, khi lấy nhau rồi tình yêu không thể nào nuôi sống hôn nhân. Tôi thực tế như thế thì có gì là sai trái? Nhưng tôi vẫn bối rối, không biết nên nói lời chia tay với anh như thế nào để anh hiểu được.

Theo Song Ngư NF (Helino)