Tâm sự

Trải qua 3 đám giỗ ở nhà chồng, tôi cảm thấy khủng hoảng và muốn trốn chạy

Là con dâu, khi viết những điều này, tôi biết mình không đúng nhưng tôi uất nghẹn, bất mãn quá.

Là con dâu, khi viết những điều này, tôi biết mình không đúng nhưng tôi uất nghẹn, bất mãn quá.

Tôi mới về nhà chồng được 4 tháng nay. Chúng tôi yêu nhau 2 năm mới cưới nên tôi cũng từng về nhà chồng chơi vài lần. Tôi thấy nhà chồng khá thân thiện, hòa nhã. Thật không ngờ, khi chính thức bước chân vào, tôi mới giật mình tỉnh ngộ.

Nhà chồng tôi chỉ có mỗi chồng tôi là cháu đích tôn nên vợ chồng tôi phải ở nhà từ đường với mấy đám giỗ trong năm. Khi yêu, tôi cũng từng nghĩ đến gánh nặng này nhưng lại không ngờ nó nặng đến thế. Nặng đến mức mới về làm dâu thôi mà tôi đã đầu tắp mặt tối với 3 cái giỗ rồi.

Trải qua 3 đám giỗ ở nhà chồng, tôi cảm thấy khủng hoảng và muốn trốn chạy
Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. (Ảnh minh họa)

Lo mỗi đám giỗ đâu có ít tiền. Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. Nhưng ngoài việc này ra thì chính cách đối xử của nhà chồng làm tôi bất mãn.

Đã 3 cái giỗ rồi, toàn bộ từ nấu nướng, dọn dẹp đều do tôi lo. Từ sáng sớm tôi đã phải đi chợ, mua thức ăn về chế biến. Dọn bàn cỗ, chạy bàn như vịt suốt ngày. Ai thiếu gì cũng kêu tên tôi. Xong hết rồi tôi lại phải dọn mâm bát xuống rửa một mình. Đang ngồi rửa bát, nghe tiếng mẹ chồng gọi: "D đâu, bê mâm xuống này", tôi lại tất tả lau tay đi bê mâm. Cô dì chị em họ không những không phụ tôi mà còn hỏi tôi bánh trái đâu để họ lấy phần về.

Ở quê tôi, khách đến ăn giỗ xong còn có một phần bánh trái đem về cho con cháu ở nhà. Tôi lại phải dừng tay đi chuẩn bị mấy chục bịch bánh trái cho họ. Xong rồi lại phải quay lại với đống chén bát. Khi tôi rửa xong, người mệt lả vì đói và mệt.

Trải qua 3 đám giỗ ở nhà chồng, tôi cảm thấy khủng hoảng và muốn trốn chạy - 1
Sau 3 đám giỗ, tôi chán nản quá. (Ảnh minh họa)

Thế mà khi lên ăn, thứ còn lại toàn là cơm thừa canh cặn. Món giò ninh củ cải thì chỉ còn nước. Cháo gà thì còn chút ít dưới đáy nồi. Gà thì đương nhiên là chẳng còn một mẩu thịt. Ngồi ăn chút bún với nước xương lõng bõng, tôi nghẹn đắng cả miệng.

Cả nhà chồng lẫn chồng tôi đều không ai nhớ đến tôi cả. Khi cần thì gọi tên trên miệng, xong rồi lại chẳng hề biết tôi sống chết thế nào. Sau 3 đám giỗ, tôi chán nản quá. Bây giờ tôi chưa có bầu thì còn lo liệu được, khi có bầu, có con nhỏ thì ai lo? Hay tôi lại phải gồng lưng lo rồi ăn đồ thừa như bây giờ đây?

Theo Giấu Tên (Helino)