Tâm sự

Tôi thật lòng muốn thú nhận mọi việc và nói với mẹ chồng rằng: 'Dù mẹ cố gắng đến mấy, con vẫn không thể sinh cho mẹ được một đứa cháu'

Nhìn thấy mẹ chồng dốc lòng dốc sức như vậy, mình chỉ muốn nói hết cho nhẹ lòng.

Chắc ai không có con mới có thể hiểu hoàn cảnh của mình. Mỗi lần đi ra ngoài, nhìn thấy trẻ con, bà bầu là mình lại ao ước được một lần có cảm giác ấy. Nhưng số phận của mình không may mắn, khi lớn lên mình mới biết bản thân không có khả năng sinh nở. Vì vậy có lẽ cả đời này mình sẽ không thể có cảm giác được làm mẹ.

Có lẽ ông trời lấy đi thứ này sẽ bù đắp lại điều khác. Với mình, dù mình không có con nhưng bù lại thì chồng và gia đình chồng của mình đều rất tuyệt vời, nhất là mẹ chồng mình. Nói không quá, đôi khi mẹ chồng còn thân với mình hơn cả mẹ đẻ.

Mẹ chồng mình không có con gái, chỉ sinh một người con trai nên quý con dâu lắm. Đi đâu mẹ cũng gọi điện về để hỏi mình thích thứ gì. Ngay cả bữa cơm hàng ngày mẹ cũng luôn nấu những món mà mình yêu thích. Còn nhớ ngày đầu về làm dâu, mình giữ ý nên gửi mẹ chồng hết vàng cưới.

Tôi thật lòng muốn thú nhận mọi việc và nói với mẹ chồng rằng: 'Dù mẹ cố gắng đến mấy, con vẫn không thể sinh cho mẹ được một đứa cháu'
Mẹ chồng mình không có con gái, chỉ sinh một người con trai nên quý con dâu lắm. (Ảnh minh họa)

Kết quả là bị mẹ mắng cho một trận vì đó là của mình, mình không cần phải đưa cho mẹ. Thêm vào đó, mẹ còn cho vợ chồng mình một cuốn sổ tiết kiệm để làm vốn. Vì vậy 3 năm làm dâu của mẹ, chưa bao giờ mình phải rớt một giọt nước mắt tủi hờn mặc dù lấy chồng xa.

Mẹ chồng mình mong cháu lắm. Mẹ không biết chuyện mình bị vô sinh, vì chồng mình sợ rằng nếu để bố mẹ biết thì vợ chồng mình sẽ bị ngăn cấm. Chồng mình lại là con trai duy nhất trong nhà, áp lực càng đè nặng lên vai của vợ chồng mình hơn.

Dù mẹ chưa từng thúc giục chuyện con cái nhưng mình biết là mẹ chồng rất sốt ruột. Mẹ còn đi tìm những thứ thuốc bổ để cho mình uống vào sẽ dễ đậu thai. Mỗi lần nhìn thấy mẹ bế trẻ con nhà hàng xóm, mình thấy có lỗi với mẹ vô cùng.

Chiều nay đi làm về, mình thấy mẹ đang sắc thuốc bắc bằng bếp than. Mặt mũi mẹ vừa lấm lem vừa đỏ rực. Hỏi ra mình mới biết, loại thuốc ấy phải sắc bằng than mới có tác dụng cao nhất. Lúc đó mình rơm rớm nước mắt vì thương mẹ. Đành phải cố kìm nén rồi chạy vào phòng khóc. Mẹ ơi, dù mẹ có cố gắng đến đâu con vẫn không thể sinh cho mẹ được một đứa cháu.

Tôi thật lòng muốn thú nhận mọi việc và nói với mẹ chồng rằng: 'Dù mẹ cố gắng đến mấy, con vẫn không thể sinh cho mẹ được một đứa cháu' - 1
Mẹ ơi, dù mẹ có cố gắng đến đâu con vẫn không sinh cho mẹ được một đứa cháu. (Ảnh minh họa)

Mình thấy có lỗi lắm. Trên đời này cũng không có bí mật gì là mãi mãi, mình định bụng sẽ thú thật với mẹ mọi chuyện. Nhưng chồng mình không đồng ý. Anh sợ sau khi mọi người biết chuyện thì sẽ càng phức tạp hơn. Chồng mình nói khi nào có cơ hội sẽ tìm ai đó sinh con hộ rồi nhận đó là của vợ chồng mình.

Nhưng làm sao mình có thể dối lòng, dối người được. Nhìn thấy mẹ chồng dốc lòng dốc sức như vậy, mình chỉ muốn nói hết cho nhẹ lòng. Nhưng mình cũng sợ lắm, liệu khi nói ra rồi mẹ có còn thương mình không? Mình nên nói mọi chuyện cho mẹ biết hay nghe lời chồng và giấu đến cùng hả các bạn?

Theo Giấu Tên (Helino)