Tâm sự

Tôi mất ngủ triền miên vì chán chồng

Tôi đau ốm chồng cũng không hỏi han xem đi bác sĩ vì bệnh gì, ở đâu chồng cũng không quan tâm.

Tôi đau ốm chồng cũng không hỏi han xem đi bác sĩ vì bệnh gì, ở đâu chồng cũng không quan tâm.
 

Đi làm lĩnh lương chồng đều đưa cho tôi gần như đủ và tôi đưa lại cho anh hàng tuần để anh chi tiêu cá nhân như ăn sáng, uống cà phê, đổ xăng… Bé được 3 tháng người giúp việc nghỉ làm, tôi không có kinh nghiệm nuôi con nhỏ mà không có ai trong nhà giúp đỡ, vì không biết chăm sóc con nên bé bị móp đầu. Tôi bị sốt bại liệt từ nhỏ đi lại khó khăn, sau sinh sức khỏe xuống trầm trọng, vậy mà vẫn phải tắm cho bé, cho bé phơi nắng mỗi sáng. Với người khỏe mạnh việc này không khó khăn gì nhưng với tôi đó là những việc làm đòi hỏi nghị lực và tình yêu con mới làm nổi. Bé bú bình vì tôi không có sữa mà bé lại không chịu bú nên tôi phải cho bé bù mỗi ngày đêm gần 20 lần mới đủ lượng sữa cần thiết. Sau khi sinh bé tôi bị stress nặng.

Lúc trước nhà không có người giúp việc, chồng đi làm về cũng phụ giúp vợ mọi chuyện lặt lặt trong nhà, sau này có người giúp việc chồng tôi không làm gì hết. Lúc trước tôi gửi con ở nhóm trẻ cách nhà 200 mét, chồng về sớm đưa đón bé. Từ Tết tới giờ tôi gửi con ở nhả trẻ xa nhà khoảng 3km, do chồng lái xe không an toàn đã để té xe mấy lần nên tôi là người đưa đón bé. Buổi chiều đi làm về tôi ghé nhà trẻ đón con, chở con đi chợ. Về nhà nấu ăn món mặn, người giúp việc chỉ nấu canh, tôi nấu thức ăn cho con, cho con ăn, chồng tắm cho bé. Nếu anh nhậu nhẹt thì tôi là người tắm bé luôn.

Từ Tết đến giờ chồng luôn đi nhậu vào chiều thứ 7, về nhà nói linh tinh, nằm bê bết, hôm sau chủ nhật cũng sống như người vô hồn. Vợ chồng cãi vã nhau thường xuyên vì chuyện nhậu nhẹt. Mỗi tuần anh say một lần và uống bia 4, 5 lần; chúng tôi đã nói những lời xúc phạm đến nhau. Tôi thật lòng không muốn như vậy nhưng không kìm nén được khi quá đau khổ, thất vọng. Hiện nay chồng muốn đi đâu là đi, muốn về khi nào là về, không nói với tôi một lời. Tôi không biết chồng làm gì bên ngoài. Chồng bị viêm gan, đau khớp nhưng cứ nhậu nhẹt. Lúc trước tôi còn nhắc nhở nhưng giờ hết muốn nói vì nói cũng không nghe.

Gần nửa năm nay hai vợ chồng không nói với nhau điều gì ngoài con cái, không quan hệ tình dục, không nói ra nhưng sống như ly thân. Tôi đau ốm chồng cũng không hỏi han xem đi bác sĩ vì bệnh gì, ở đâu chồng cũng không quan tâm. Cả tháng nay tôi cho chồng ra ngủ phòng riêng mỗi khi anh say vì bản thân quá mệt mỏi. Tôi chán chường, mất ngủ triền miên, một giờ sáng dậy pha sữa cho con bú là thức đến 4, 5 giờ mới nhắm mắt nổi. 6 giờ phải dậy lo chuẩn bị đi làm.

Tuần trước chồng nhà trên, tôi ở nhà dưới từ chiều thứ 7 tới sáng thứ 2 không gặp nhau, bé không gặp ba nên nhõng nhẽo khóc thấy thương, nhưng nếu sống trong cảnh ba say rượu thường xuyên, ba mẹ gây gổ nhau, nói ra những lời xúc phạm nhau thì bé có ảnh hưởng đến phát triển tâm lý không, có hạnh phúc không? Hay là một lần chịu đau để cả đời nhẹ lòng mình và con mình cũng có cuộc sống tốt hơn?

Tháng 6 vừa rồi lĩnh lương chồng không đưa cho tôi đồng nào, bảo là vợ có tiền thì lo cho con gái, bên cạnh đó vợ còn có anh em giàu có, còn tiền của chồng thì chồng lo cho bản thân. Tôi muốn ly dị nhưng thương con gái vì hai ba con rất quyến luyến nhau, không còn tình yêu nhưng tôi vẫn thương chồng, vẫn còn tình nghĩa vợ chồng. Tôi đưa ra cho chồng chọn lựa: Nhậu nhẹt hay vợ con. Tôi có nên cho chồng ra thuê nhà ở riêng không, để chồng và tôi xem còn cần nhau nữa không? Để cà hai cũng có dịp suy nghĩ kỹ hơn trước khi đưa ra một quyết định.

Theo Trang (VnExpress.net)