Tâm sự

Tôi không cam tâm khi mọi người đề cao "em dâu cũ thành đạt"

Tôi là người thứ ba trong loạt bài về “em dâu cũ”. Anh cứ do dự chưa muốn cưới dù ngày cưới đang gần kề càng làm tôi đau khổ. 

Tôi là người thứ ba trong loạt bài về “em dâu cũ”. Đúng ra tôi không muốn viết thêm gì vì đã chứng kiến quá rõ cái tâm lý đám đông của đại đa số độc giả nhưng tôi không cam tâm. Hãy đọc lại những comment của các chị mà xem, tôi chưa từng bị ai dùng những từ ngữ độc ác nhất để nói với mình và nhà anh ấy đến không kịp vuốt mặt. Cả ngàn cái comment chửi toàn của phụ nữ, chả thấy của anh nào khen, đủ chứng tỏ chị vợ chẳng phải là hình mẫu của đàn ông như các chị tưởng tượng ra đâu. Phụ nữ như các chị thì cũng chỉ đến “sâu sắc như cơi đựng trầu”, các chị đã gặp chị vợ chưa mà cho rằng đó là “tượng đài nhân cách”, còn tôi chỉ là "con đỉa đói”. Tôi có như thế thì cũng còn đạo đức hơn rất nhiều người vỗ mặt xưng tên.

Thời đại nào rồi, “thánh thiện” thì bán được mấy đồng? Nếu chị vợ không may mắn sinh ra trong bần hàn thì “thánh thiện” cũng chỉ “cạp đất mà ăn”. Cha mẹ tôi không liên quan nên đừng lôi họ vào, họ chỉ dạy tôi phải đạp lên dư luận mà sống để đạt được điều mình muốn, đó mới là người có bản lĩnh. Tôi giành cha cho con trai mình thì có gì sai? Tôi đấu tranh cho hạnh phúc riêng của mình, vì một người đàn ông mà ai gặp qua cũng nhận xét “đáng để trao thân gởi phận” thì có gì không đúng.

Lúc đầu là tôi có lỗi nhưng đã tự hạ thấp mình lên đây viết tâm thư cầu xin chị ta tha thứ, nhưng đáp trả lại là thái độ cao ngạo trong im lặng và không coi ai ra gì của chị càng làm tôi chán ghét. Đến giờ thì không thể nói tôi cướp chồng của ai vì tự chị ta bỏ anh trước. Tôi cũng nhận thấy mình đã sắc sảo hơn, không ngây thơ như cô sinh viên mới ra trường lúc gặp anh. Nhưng ai đã biến tôi trở nên cay cú và mạnh mẽ như bây giờ? Nếu không phải là cô vợ giả nhân giả nghĩa kia làm tôi có lúc phát điên khi chị ta giống như một hồn ma lởn vởn trong mối quan hệ của chúng tôi, chứ không phải người thật. Thanh cao gì, cao thủ thì có, chồng thì bất cần, nhưng tiền lương của chồng thì lấy gần hết. Trước giờ tự mình dạy đàn từ đứa lớn đến đứa nhỏ, nhưng giờ lấy cớ không còn thời gian, mướn người về để anh phải tốn tiền, rồi còn cho học đủ thứ khác.

Chị ta làm nhiều tiền hơn cả anh, vốn không cần tiền mà chỉ muốn biến anh thành người không còn gì thì đúng hơn. Chị ta giỏi luật mà, mượn luật để lách luật, cả hai đứa con anh cũng phải ký giấy tờ giao hết cho chị ta rồi. Ngoài mặt thì không nghe điện thoại anh nhưng vẫn nhắn tin mùi mẫn: “Chút nữa em sẽ gọi, anh để con nói chuyện với em nhé”. Chúng về Việt Nam có hai tuần thôi, cần gì mà gọi lắm thế. Tự các chị đưa chị vợ cũ lên hàng “thánh nhân”, chẳng lẽ “thánh nhân” của các chị lại có một người chồng quá “đê tiện” như các chị chửi hay sao? Chưa trải qua thì đừng dạy đời ai cả, có dám chắc mình sẽ chiến thắng được bản thân để không rung động hay ngoại tình bên một người đàn ông như anh ấy? Mà có lẽ các chị cũng chẳng bao giờ có cơ hội được một người như thế để mắt tới để mà mơ mộng.

Nhà tôi không giàu để gia đình anh ấy phải tham mà chạy theo như các chị đoán mò. Ngược lại nhờ anh, mẹ con tôi có cuộc sống thoải mái. Chị nào tự xưng là bạn, tả chị vợ như hương hoa ấy, sao không kể luôn chị vợ hét ra lửa thế nào khi nổi giận? Anh hứa đem trả con cuối tháng 7 nhưng ông bà nội muốn giữ thêm một tuần, chị lấy lý do sắp nhập học nhất định không chịu. Anh giữ thêm vài hôm, nhắn tin qua lại, đến lúc chắc tức không chịu nổi chị ta gọi trực tiếp cho anh. Anh đang bận tay, cũng không ngờ là vợ cũ gọi nên bật loa, vừa tính mở miệng giải thích đã bị chị ta quát “Anh im miệng cho em và nghe đây, em cho anh thêm một ngày đem trả con về đây cho em, bằng không, không ai giúp anh được đâu” trong sự ngỡ ngàng của anh và cả nhà chồng. Người đàn ông lạnh lùng và uy nghi của tôi, chỉ vì một cú gọi của chị ta mà thẫn thờ. Đối với anh, cái gì thuộc về chị ta cũng là trân quý, là bất khả xâm phạm. Ly dị đã 3 năm rồi mà vẫn còn có sức ảnh hưởng như vậy, chị ta không hiểu là người như thế nào?

Gửi chồng sắp cưới: "Anh, chị ta đối với anh ra sao? Em đối với anh ra sao? Anh có đọc được không? Anh thật không công bằng với em. Con thì con chung, tiền thì chồng lo, nhưng cả đến việc đem con ra khỏi Mỹ anh cũng phải có giấy phép với chứng nhận chữ ký của vợ cũ. Chỉ có mình chị ta có quyền quyết định con học ở đâu, sống ở nơi nào. Cả nhà anh đều nhìn thấy, chỉ mình anh không thấy cái sự ghê gớm của chị ta. Nói sao nhà chồng cũ không muốn giành nuôi cháu"?

Tôi xinh đẹp và học thức, đó là điều không phải tôi tự nhận mà ai cũng nhìn thấy như vậy. Tôi không hề thua, thậm chí nhỉnh hơn bao người mẫu, hoa hậu, những người đó họ còn lấy chồng đại gia gấp bao nhiêu lần tôi. Có ai không muốn người đàn ông cho riêng mình, nhưng tôi dù làm cái bóng mà được bên anh cũng chấp nhận, vậy không phải vì yêu thì là gì? Các chị thông minh mà, tự nghĩ nhé!

Theo Hoài Tâm (VnExpress.net)