Tâm sự

Nước mắt đã cạn nhưng tôi vẫn lăn tăn chuyện bỏ chồng

Tôi phải cố gắng sống lờ đi cho anh muốn đi đâu, làm gì mặc kệ, hay phải tự buông bỏ ngay bây giờ?

Tôi phải cố gắng sống lờ đi cho anh muốn đi đâu, làm gì mặc kệ, hay phải tự buông bỏ ngay bây giờ?

Nước mắt đã cạn nhưng tôi vẫn lăn tăn chuyện bỏ chồng
 

Trước kia gia đình còn yên ấm, mọi việc trong nhà và con cái một mình tôi lo là chính, anh cứ sáng đi tối về có phụ tôi ủi đồ quần áo, lâu lâu phụ tôi lau nhà, phơi đồ. Thực sự tôi còn đảm nhận thêm phần chăm bố chồng bị bệnh đã 4 năm (người già trên 70 tuổi bị lẫn, lúc nhớ lúc quên). Thời gian này tôi vừa mang bầu vừa chăm bố bị bệnh (ông vẫn đi lại, tự ăn uống) nhưng lâu lâu không làm chủ được việc đại tiện lung tung rồi một mình tôi dọn. Sinh em bé xong vẫn một tay tôi làm mọi việc là chính. Tôi vẫn đi làm, hiện tại thu nhập cũng tốt nhưng công ty sắp giải thể, giờ tôi cũng lớn rồi khó xin việc văn phòng. Giờ bố chồng đã sang ở cùng anh trai chồng.

Sau ngày tôi nói chuyện với anh, anh vẫn đi và tôi có nói mỗi tuần hãy đón con hộ tôi 3 buổi, các ngày khác toàn về trễ. Hôm nào anh không đi đón con là ôm điện thoại nhắn tin tới khuya. Anh vẫn không dứt mối quan hệ đấy. Tôi cố gắng làm mọi thứ dù anh bỏ bê nhà cửa, con cái cũng đón về cho xong. Tôi chăm sóc bản thân nhiều hơn nhưng nhìn nhận anh đã yêu người tình say mê rồi, giờ không nhìn thấy được lối về nữa. Tôi quyết định làm đơn ly hôn, anh không chịu ký và nói không làm gì có lỗi với gia đình này, tôi muốn bỏ thì cứ tự làm những gì pháp luật cho phép. Những lúc như thế này anh luôn căng thẳng và nói với tôi những lời cay nghiệt.

Tôi nói chuyện bình tĩnh nhẹ nhàng để anh hiểu rằng mẹ con tôi vẫn còn yêu anh, muốn giữ gia đình này. Tôi đã nộp đơn lên tòa án và không may đơn viết không rõ ràng nên tòa gửi về sửa lại. Cho đến giờ sau hơn một tháng tôi vẫn chưa dám nộp lại vì nhìn con thương quá, với lại tình cảm với anh vẫn còn nên chần chừ. Còn với anh tôi biết thực sự anh cạn tình rồi nên mới cư xử như thế. Hơn một tháng nay anh cứ lầm lũi một mình khi về nhà, bỏ mặc tôi và hai đứa con. Chỉ có ngày thứ bảy anh được nghỉ nên đưa đón bé lớn đi học thêm, chiều rước bé nhỏ về. Mỗi lần tôi nói chuyện anh không trả lời, điện thoại, nhắn tin anh không trả lời luôn. Tôi cảm thấy anh không còn muốn thấy tôi nữa. Có điều tại sao tôi đưa đơn ly hôn anh vẫn không ký?

Thật sự bây giờ tôi mệt mỏi vô cùng, nỗi đau tận cùng, nước mắt không thể chảy được nữa, nhưng không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với anh tôi vẫn điềm đạm, không cáu gắt hay tức tối hiện lên. Trước giờ nước mắt tôi chảy về đêm, bé nhỏ thấy tôi khóc lại nói mẹ hư quá, mẹ đừng khóc, rồi bé lại ôm tôi và khóc cùng mẹ. Giờ tôi sẽ sống sao đây, cố gắng sống bơ đi cho anh muốn đi đâu làm gì mặc kệ, hay tôi phải tự buông bỏ ngay bây giờ?

Điều khó khăn cho tôi là sợ một mình không chăm nổi hai bé vì ở Sài Gòn không có người thân, chỉ có bạn bè thôi, sợ lúc đau ốm không biết làm sao vì hai bé còn nhỏ chưa thể tự lập được, chia đôi con thì tôi không thể nào xa chúng được. Hàng ngày các con cứ bám theo tôi, ăn ngủ cùng mẹ, bố tự tách ra một mình. Hơn nữa công việc tôi không ổn định và thời hạn công ty chỉ đến tháng 7/2018 giải thể tôi không biết sẽ như thế nào nữa để chăm lo cho con. Nhưng tôi vẫn nói với anh dù có làm ôsin tôi cũng làm để nuôi con nếu tôi không xin được việc, chứ tôi không sống cuộc sống bị hành hạ tinh thần như thế này mãi vì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của hai con. Mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành nhất.

Độc giả Dung
Theo Ngoisao.net