Tâm sự

Nhắc con dâu mang đồ lót ra sau nhà phơi, chị dâu tôi cáu kỉnh mắng mẹ chồng: 'Sao mẹ rách việc thế nhỉ?'

Mẹ tôi giận tím mặt, nói lại câu nào, chị dâu tôi đốp chát ngay câu đó.

Chuyện mẹ chồng nàng dâu có lẽ cũng cũ xưa rồi. Nào có mấy ai mẹ chồng mà thương con dâu. Nhưng tôi thấy nhà tôi thì ngược lại. Mẹ tôi thương chị dâu như con ruột, còn chị dâu ỷ được thương nên leo lên đầu mẹ ngồi.

Chị dâu tôi trước đây bán cá ngoài chợ, tính nết cũng xem là đanh đá, chẳng chịu thua ai. Nhà tôi lại gia giáo nên lúc đầu, mẹ tôi không chịu chị. Mẹ tôi nói anh tôi dù sao cũng là nhân viên nhà nước, ăn trắng mặc trơn, ăn nói nhẹ nhàng thì nên kiếm một người vợ tương xứng như thế. Nhưng anh không chịu, cứ đòi cưới bằng được chị. Anh còn nói nếu không cưới chị thì chẳng cưới ai nữa. Mẹ tôi thương con đành chấp nhận. Có lẽ vì thế nên chị dâu ghét mẹ tôi tới giờ.

Ngày rước dâu, chị dâu tôi thậm chí chẳng muốn ngồi chung xe với bố mẹ chồng. Vì chị dùng dằng không lên xe khi sắp đến giờ làm lễ ở nhà trai nên bố mẹ tôi phải ngồi xe chung với chú bác.

Nhắc con dâu mang đồ lót ra sau nhà phơi, chị dâu tôi cáu kỉnh mắng mẹ chồng: 'Sao mẹ rách việc thế nhỉ?'
Nhà tôi lại gia giáo nên lúc đầu, mẹ tôi không chịu chị. (Ảnh minh họa)

Khi về nhà tôi làm dâu, mẹ tôi đã bảo chị hãy nghỉ bán cá đi. Nếu chị muốn đi làm thì xin làm công nhân trong các nhà máy công nghiệp, lương ổn định lại có cả bảo hiểm xã hội nữa. Mẹ tôi nói có tình có lý thế mà chị dâu vẫn không chịu. Chị chuyển từ bán cá sang bán trái cây. Vì không có đầu mối lấy hàng nên chị liên tục thua lỗ, trái cây hư hỏng nặng nề phải đem vứt đi.

Xót tiền của con, mẹ tôi bảo chị thôi nghỉ bán, ở nhà mẹ mở cho cửa hàng bán đồ ăn vặt cho học sinh cũng tốt. Tiền xây dựng cửa hàng mẹ tôi sẽ cho hết. Nhưng chị dâu tôi vẫn không chịu. Chị ấy nói không muốn ăn nhờ nhà chồng, không muốn bị khinh thường. Mẹ tôi thấy chị cứng đầu quá cũng chịu thua.

Bán trái cây có mấy tháng mà toàn bộ tiền dành dụm của anh tôi tiêu tán hết. Cũng may lúc đó chị có bầu nên mới chịu dừng buôn bán lại. 

Ở nhà dưỡng thai, tôi chưa thấy cô con dâu nào sướng như chị. Chị không đụng tới cả cái chổi. Nhà bẩn thì chị mua dép mang trong nhà. Quần áo bẩn thì mẹ tôi hoặc anh tôi giặt. Thức ăn mẹ tôi nấu, đến bữa chị chỉ xuống ăn rồi lại lên giường nằm. 

Được chăm thế mà chị còn ra hàng xóm, nói xấu mẹ tôi. Chị chê mẹ tôi nấu ăn không ngon nên chị ăn không nổi. Rồi chị than thở không có tiền mua váy bầu mặc mà nhà chồng cũng không cho tiền. Tôi nghe họ kể lại mà tức lộn ruột lộn gan. 

Nhắc con dâu mang đồ lót ra sau nhà phơi, chị dâu tôi cáu kỉnh mắng mẹ chồng: 'Sao mẹ rách việc thế nhỉ?' - 1
Anh tôi nghe được, tát chị một cái. (Ảnh minh họa)

Khi sinh con ra, chị càng dựa vào đứa bé để hành hạ mẹ tôi. Suốt ngày ôm con, chăm con thôi mà lúc nào chị cũng nói mệt mỏi, chán nản. Sợ chị bị trầm cảm, tôi cũng thường xuyên giúp chị. Đi làm thì thôi, về nhà tôi lại phụ chị bế cháu. Quần áo, nôi võng, tôi cũng mua hết để anh chị đỡ được một khoản tiền mà chăm con.

Mẹ tôi vừa chăm chị đẻ vừa lo việc nhà cửa nên không giúp được nhiều. Tôi cũng nói thế để chị thông cảm giúp mẹ. Mà chị nói lại thế này: "Đừng nhắc tới mẹ nữa, ớn lắm rồi". Hỏi thế có tức không chứ?

Giờ cháu tôi đã 10 tháng rồi, chị đã cho con ăn dặm và phụ mẹ tôi nấu ăn. Trong lúc chị nấu, mẹ tôi trông cháu. Mà chị nấu cả nhà không ai ăn được. Chiên cá, chị đổ dầu chiên ngập cả con cá nên nước váng dầu nổi lềnh bềnh, trông đã ngán tới cổ rồi. Mẹ tôi nhắc, chị vẫn không nghe.

Hay cháo của con, đứa bé ăn mỗi bữa chỉ vài muỗng thôi nhưng chị nấu cả nồi. Nấu rồi xay nhuyễn ra, đút cho con ăn được muỗng nào thì được, phần còn lại đem đi đổ. Mẹ tôi thấy phí quá, ăn phần cháo thừa đó được vài lần thì không ăn nổi nữa vì quá dở. Mà mẹ tôi bảo để bà nấu cho, chị dâu tôi lại không chịu vì sợ mẹ tôi không biết nấu.

Mới đây, chị dâu đem quần nhỏ, áo lót ra trước nhà phơi. Mẹ tôi nhắc, bảo chị đem vào sau nhà phơi. Chị không đi mà còn nói to: "Sao mẹ rách việc thế nhỉ?".

Mẹ tôi tức quá, mắng cho vài câu. Mẹ mắng câu nào, chị dâu tôi cũng đốp chát lại câu đó. Anh tôi nghe được, tát chị một cái. Thế là chị đùng đùng ôm đồ ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ. Anh tôi không chịu đi đón vì ghét, giận vợ hỗn hào. Mẹ tôi lại nhớ cháu nên cứ hối thúc anh đi. Tôi lại chỉ muốn anh viết đơn luôn để dạy chị dâu một bài học thôi. Trên đời này, có bà dâu nào khủng khiếp như bà dâu nhà tôi không nhỉ?

Theo Thanh Thúy Phạm (Helino)