Tâm sự

Nghe mẹ chồng dỗ ngọt không ly hôn, giờ tôi khổ trăm đường

Bố mẹ chồng tôi già, khó tính, chồng ung thư phổi, cháu chồng bị tự kỷ nặng và còn 3 con thơ của tôi nữa.

Nghe mẹ chồng dỗ ngọt không ly hôn, giờ tôi khổ trăm đường
Ảnh minh họa

Tôi là con út trong một gia đình nông thôn gồm 5 chị em. Được bố mẹ và anh chị yêu chiều nên từ bé tôi cũng không quá vất vả. Tốt nghiệp đại học, tôi xin việc làm trên Hà Nội. Mọi người nhận xét tôi ưa nhìn, có duyên, vui tính và hòa đồng. Tôi gặp anh ở tuổi 27, được cả hai bên gia đình ủng hộ nên chúng tôi đã nên duyên vợ chồng. Và từ đó là chuỗi ngày mà tôi cảm thấy số phận mình thật khổ, bế tắc.

Sau cưới một tuần, đang lúc háo hức lên kế hoạch cho tương lai, chồng thú nhận đang nợ tiền công ty cũ và bạn bè (sẽ hết số tiền mừng cưới gần trăm triệu). Tôi sốc và chẳng biết làm gì, thương bố mẹ và bản thân nên tôi bật khóc. Anh cũng bần thần và vỗ về tôi, nói đó là do sai lầm tuổi trẻ và sẽ yêu thương tôi, không để tôi sau này phải khổ. Tôi nghĩ rất nhiều, cũng thất vọng nhiều khi chưa kịp tìm hiểu kỹ về anh mà đã vội kết hôn. Nhưng đã theo lao đành phải chấp nhận, tôi cùng anh dùng hết số tiền mừng cưới để trả nợ vì anh muốn tôi giấu chuyện này với gia đình anh.

Gần Tết anh lại cắm xe máy của tôi, tôi đã khóc lần nữa và muốn ly hôn. Lúc đó gia đình chồng mới biết, mọi người xúm vào hỏi anh còn nợ bao nhiêu, tiêu gì? Anh không giải trình được và lộ ra nợ thêm. Khi biết tôi muốn ly hôn, cả nhà anh đã dồn tiền chuộc xe máy trả tôi. Bố mẹ anh ngọt nhạt muốn tôi tha thứ cho anh nốt lần này và tuyên bố "Bố mẹ sau này không để con phải khổ?". Vì câu ấy, tôi lại tha thứ cho anh. Nhưng từ đó tôi mới nhận ra anh không được như tôi kỳ vọng. Anh không có lý trí, chẳng biết tính toán, không có chí tiến thủ. Lúc tìm hiểu tôi, anh đang học đại học tại chức quản trị kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp, anh chỉ thích làm lái xe con thuê. Các bài toán lớp một của con, anh còn giải sai... Tôi hiểu các khoản nợ kia do anh không biết tính toán làm ăn và sống ở Hà Nội nên chi nhiều hơn thu.

Chúng tôi xin việc về quê, anh vẫn làm lái xe thuê còn tôi làm kế toán. Lương hai vợ chồng thời điểm đó phải mất gần hai năm sau chúng tôi mới xóa được hết nợ của anh. Phải công nhận anh ngoan hơn, không chơi bời, chăm vợ chăm con nhưng kinh tế chúng tôi không khá giả. Tôi đã xác định tha thứ nên luôn cố gắng để chồng con vui vẻ, không nhắc lại chuyện cũ, nhìn về phía trước để sống.

Tôi xin việc về quê nên ở cùng mẹ chồng. Bố chồng tôi không hợp mẹ chồng nên ở cùng anh chồng, vợ anh đã mất, anh có một con trai bị tự kỷ nặng nên cần bố chồng ở cùng hỗ trợ. Mẹ chồng tôi vô cùng khó tính, hay xét nét tôi từng tý. Bà không nấu ăn giỏi nên mọi việc giỗ Tết đều do tôi đảm nhận. Có khi chỉ vì chuyện nhỏ mà bà giận tôi cả tuần, hỏi không thèm trả lời, không khí căng thẳng. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng với tôi càng lớn hơn khi con trai bà hàng xóm cưới được cô con dâu kiếm tiền giỏi giang. Từ ngày em ấy về, do kinh doanh tạp hóa có duyên nên nhà bà hàng xóm xây nhà to, mua xe, mua đất. Mẹ chồng tôi thấy vậy suốt ngày xuýt xoa bà hàng xóm có phúc. Trước mặt tôi bà luôn ước có được cô con dâu giỏi giang như vậy, rồi bảo với chúng tôi: "Nó chả cần học hành cao xa gì nhưng quanh xóm này những đứa đi học, có đứa nào bằng nó đâu". Tôi có ý đáp lại là kinh tế chủ yếu do đàn ông kiếm chứ không phải gánh nặng đó đặt lên vai đàn bà. Thế là bà giận tôi một thời gian. 

Mẹ chồng tôi lại có tính cách thô lỗ, ăn nói cục cằn, chửi con tôi là mày - tao như cơm bữa, dạy cháu thói ích kỷ nên tôi cũng hay xung khắc với bà về cách dạy con. Tôi yêu cầu chồng can thiệp nhưng anh sợ bà giận nên cũng chẳng tác động mấy. Bà luôn cổ xúy vợ chồng tôi đánh chửi con chứ không bênh cháu như những người bà khác. Cuộc sống của tôi ở nhà chồng chính vì thế ngột ngạt, khó thở. Vậy là câu "Bố mẹ sau này không để con phải khổ", mẹ chồng tôi đã quên từ lâu, chỉ mình tôi nhớ.

Nhà tôi ở gần trường cấp hai. Hai đứa con của chị chồng khi học ở đây đều vào nhà tôi ăn ngủ trưa. Mẹ chồng bảo rằng các cháu ăn uống chả đáng là bao, chỉ thêm bát đũa nên mẹ bảo anh chị con không phải đưa đón, trưa vào bà ăn cơm và nghỉ ngơi rồi đi học cho tiện. Phần vì ngại tình chị em, phần vì ngại mẹ chồng nên trong mấy năm trời, chúng tôi phải chăm sóc ăn ngủ nghỉ trưa cho hết đứa lớn đến đứa bé. Chị chồng không hề đóng góp kinh phí, trong khi chúng đang tuổi ăn tuổi lớn, chi phí ăn uống cũng tốn kém chứ có ít đâu. Cũng may năm nay con bé học hết cấp hai nên tôi sẽ nhẹ gánh khoản này.

Tưởng là thế nhưng bị kịch khác lại đến với tôi. Do buồn phiền nên chồng tôi dùng cà phê và hút thuốc nhiều, sức khỏe kém anh đi khám, bác sĩ kết luận anh bị ung thư phổi. Anh về đã khóc. Tôi rất thương chồng, nhưng cũng thương cho thân mình khi trước mắt tôi là: Bố mẹ chồng già và đều rất khó tính, chồng ung thư phổi, con trai anh chồng 15 tuổi bị tự kỷ nặng, và còn ba đứa con thơ của tôi nữa. Tôi nhìn phía trước chỉ toàn thấy mây mù.

Theo Thái (VnExpress.net)