Tâm sự

Mọi người đều phải nín thở khi ở gần tôi

Nhiều người từng chìa phong kẹo cao su cho tôi nhưng họ đâu ngờ tôi càng ăn mùi càng nặng vì mùi không phải chỉ từ miệng mà còn từ cả cơ thể. 

Nhiều người từng chìa phong kẹo cao su cho tôi nhưng họ đâu ngờ tôi càng ăn mùi càng nặng vì mùi không phải chỉ từ miệng mà còn từ cả cơ thể. 
 
Mọi người đều phải nín thở khi ở gần tôi

Tôi 20 tuổi, nữ sinh viên khoa ngoại ngữ. Cách đây một năm tôi mắc căn bệnh hiếm, đó là trên cơ thể có một mùi rất kỳ dị mà ai trong phạm vi 3 mét đều phải nín thở, dĩ nhiên những người ngoài phạm vi đó đều quằn quại không kém. Sau khi tìm hiểu trên mạng internet, tôi biết bệnh của mình tên Hội chứng mùi cá ươn (TMAU), nôm na là ăn càng nhiều hôi càng nhiều - mùi đi vào máu và tiết qua da. Là con gái, lại là dân ngoại ngữ, đang tuổi mơ cao bay xa, mắc bệnh này khiến tôi mặc cảm tự ti trầm trọng, không còn muốn phấn đấu học bổng du học gì nữa, chỉ mong ru rú một nơi không có ai để còn biết mình là con người.

Căn bệnh của tôi chưa có cách chữa trị, nó quá hiếm gặp nên người xung quanh không biết đó là bệnh mà chỉ nghĩ: Sao con ấy mặt mũi xinh xắn mà ở dơ, hôi hám thế. Lúc mới mắc, tôi rất hoang mang và bơ vơ. Có thời đỉnh điểm, mỗi ngày tôi tắm 5 lần, đánh răng bằng chỉ nha khoa, nước súc miệng, không gì là không dùng, lăn khử mùi dầu thơm đầy đủ, thậm chí khi nói chuyện tôi vẫn còn tự ngửi được mùi kem đánh răng trong miệng, nhưng người đối diện vẫn nhăn mặt đau khổ. Người nào gần tôi nhẹ thì nghẹt mũi, tôi gọi họ là người may mắn. Người nặng hơn thì bịt mũi, nín thở, thở bằng miệng, ngửi dầu gió, người trẻ còn đỡ, gặp người già tôi cảm thấy tội lỗi và mặc cảm muôn phần. Nhiều người từng chìa phong kẹo cao su cho tôi nhưng họ đâu ngờ tôi càng ăn mùi càng nặng vì mùi không phải chỉ từ miệng mà còn từ cả cơ thể.

Bước vào lớp học, đặc biệt những phòng máy lạnh là cực hình không chỉ với tôi mà còn với người xung quanh. Đứa bé một tuổi đến gần tôi cũng phải ngứa mũi hắt xì. Cuộc sống như vậy không phải là sống, giống như tôi bị mất khả năng ngôn ngữ, không giao tiếp được với bất kỳ ai. Nơi nào có tôi, nơi đó là địa ngục. Từ một cô sinh viên năng động hoạt bát tôi thành người mặc cảm tự ti, trầm lặng ít nói, không dám gặp ai, không dám mở miệng nói câu nào. Tôi bế tắc, từng ăn chay 2 tháng, đi chùa nhưng không thấy thuyên giảm nhiều. Tôi nghĩ đó là cái nghiệp mà khi trước tôi hay dùng nước tẩy rửa và xà phòng để giết mấy con gián vì sợ lại gần chúng nó. Giờ tôi tập yoga, thường xuyên cập nhật thông tin bên mấy trang web nước ngoài, ăn theo chế độ ít (không thịt, cá, trứng, sữa, đậu) nhưng sụt cân quá (từ 44kg còn 39kg), gò má teo tóp, mắt trũng nên không dám ăn liều nữa.

Mỗi lần đến lớp tôi đều thủ một cục sáp thơm trong túi nhưng cũng không mấy khả quan. Một, hai đứa bạn thân vẫn bị ngứa mũi khi lại gần; còn cha mẹ thì hay than: Sao con này ngủ thở hôi quá? Sao nó vào phòng nào phòng ấy thối kinh, vừa mở cửa ra mà muốn xỉu tại chỗ. Mặc cảm của tôi kể cho bạn bè thì không giúp được gì, còn cha mẹ thì lại không dám kể (nhưng nghĩ họ cũng giúp được gì đâu, nhiều người cùng chứng bệnh như tôi từ Mỹ đến Âu đến Á bác sĩ cũng bó tay cơ mà). Cách duy nhất để biết bệnh của tôi có giảm hay không là quan sát phản ứng của người đối diện xa lạ, điều dĩ nhiên không dễ dàng gì. Tôi nghĩ, sống được đến giờ phút này da mặt tôi chắc đã dày lên cả tấc, đạp lên dư luận mà sống. Chỉ là, tương lai tôi phải làm sao để đi xin việc, rồi tìm bạn trai như thế nào đây? 20 tuổi tôi cảm thấy như cuộc đời sao tăm tối chứ không phải đầy tương lai hy vọng như ai. Tôi mệt mỏi quá.

Theo Hằng (VnExpress.net)