Tâm sự

Mặc vào, cô còn để hở ngực thì tự động biến khỏi nhà tôi ngay!

Ngày nhận lời yêu anh, tôi đã nhận được vô số lời can ngăn của mọi người. Mọi người sợ lấy anh, đời tôi sẽ khổ.

Ngày nhận lời yêu anh, tôi đã nhận được vô số lời can ngăn của mọi người. Mọi người sợ lấy anh, đời tôi sẽ khổ.

 

Được tháng đầu tiên, mọi chuyện diễn ra vô cùng êm đẹp, suôn sẻ. Chúng tôi quấn quýt nhau đúng kiểu vợ chồng son. Ngoài những lúc đi làm ra thì lúc nào chúng tôi cũng ở bên cạnh nhau. Nhưng rồi sang tháng.

- Cô Mai (tên tôi) lấy chồng rồi còn trẻ đẹp hơn thì con gái ấy nhỉ. Nhìn là thấy thích mắt rồi. – Anh hàng xóm nhà tôi buông lời.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản nó là lời khen tặng mà thôi. Nhưng anh thì đùng đùng nổi giận, lôi tuột tôi vào trong nhà. Ấn tôi ngồi xuống ghế, anh hằm hằm:

- Cô làm cái gì mà nó để ý thế hả? Tôi cấm cô qua lại với nó nghe chưa?

Tôi không kịp thanh minh điều gì. Bởi tôi biết rõ tính anh, anh đang nóng giận, dù cho có nói bất cứ lời gì thì cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Vậy là tôi nín lặng dù oan ức lắm.

Cũng từ sau hôm đó, anh để ý tới tôi hơn. Cứ đi làm về, anh lại bắt đầu đứng ở cửa để anh ngửi từ trên xuống dưới xem trên người tôi có mùi lạ hay không.

- Vợ chồng mà anh không tin tưởng em sao? – Tôi tỏ ý không hài lòng

- Tôi chỉ tin vào những gì mình nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy mà thôi. – Anh gằn giọng

Thời gian đầu thì tôi còn nhẫn nhịn cho yên ấm cửa nhà. Nhưng càng nhịn thì anh lại càng lấn tới. Anh chẳng coi tôi ra gì. Có nhiều lúc, tôi còn cảm giác tôi không phải là vợ anh, tôi chỉ là món đồ mà anh đề tên chủ sở hữu mà thôi. Mọi chuyện rồi cũng vỡ bờ khi vào một ngày…

Thời tiết hôm đó quá nóng nực. Ở nhà nên tôi chọn cho mình chiếc váy voan cổ tim để tiện đi lại, dọn dẹp nhà cửa. Nó khá kín đáo nhưng vẫn tôn lên được nét duyên dáng. Nhưng trong khi tôi đang lúi húi quét sân thì anh dựng phịch chiếc xe ở sân rồi kéo tôi xồng xộc vào nhà. Trước khi bị lôi đi, tôi vẫn kịp nhìn thấy anh hàng xóm đang đứng ở hàng rào tưới hoa nhìn tôi với bộ dạng say đắm.

Vừa bước chân vào nhà, anh đẩy ngã tôi xuống ghế sô pha rồi lao lên tầng với dáng vẻ giận dữ. Một lát sau anh trở xuống cùng chiếc áo khoác thu đông. Ném chiếc áo về phía tôi, anh gằn giọng:

- Mặc vào, cô còn để hở ngực thì tự động biến khỏi nhà tôi ngay!

Tôi tái mặt. Thú thực tính cho đến thời điểm đó, tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tức giận vì anh nghi ngờ lung tung, tôi hét lên:

- Tại sao anh lại vô lý như vậy chứ?

Tôi vừa dứt lời thì thay vì mở lời, anh giáng luôn cho tôi một cái tát cháy má.

- Đúng là đồ gái đĩ già mồm! – Anh mỉa mai.

Chuyện tới mức này thì tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Làm gì có ai ghen tuông một cách vô lý giống anh như vậy. Tôi một lòng một dạ vì anh trong khi anh luôn tỏ ra nghi ngờ này nọ. Tôi làm sao cấm được người ta nhìn tôi. Miễn sao trong trái tim tôi có mình anh là đủ rồi. Vậy mà anh.

Mấy ngày nay, không khí trong nhà tôi nặng nề khủng khiếp. Ngay cả ở nhà, tôi cũng phải mặc những chiếc sơ mi cổ đứng dài tay cùng quần âu hoặc quần bò dài. Chỉ trừ những lúc ngủ trên giường, còn những lúc bước chân xuống giường thì cứ những bộ đó bận vào người. Tôi có cảm giác như mình là tù nhân vậy. Tôi phải làm gì để anh hiểu được tôi đây? Chứ sống mãi trong cảnh ghen tuông vô cớ thế này chắc tôi phát điên sớm mất.

Theo VD (Ngoisao.vn/Giadinhvietnam.vn)