Vì tin anh mà chị trao đi cái “ngàn vàng” của đời người con gái, ngỡ tưởng “ván đã đóng thuyền”, “gạo đã nấu thành cơm” thì chuyện cưới xin chỉ còn là sớm hay muộn. Nhưng ai ngờ...
Vì tin anh mà chị trao đi cái “ngàn vàng” của đời người con gái, ngỡ tưởng “ván đã đóng thuyền”, “gạo đã nấu thành cơm” thì chuyện cưới xin chỉ còn là sớm hay muộn. Nhưng ai ngờ...
Chị quen anh khi mới tuổi đôi mươi, vì tin anh mà chị trao đi cái “ngàn vàng” của đời người con gái, ngỡ tưởng “ván đã đóng thuyền”, “gạo đã nấu thành cơm” thì chuyện cưới xin chỉ còn là sớm hay muộn. Nhưng ai ngờ, gia đình anh nhất quyết phản đối chuyện hôn sự. Mẹ anh nổi tiếng là người phụ nữ ghê gớm, khó sống, bà không đồng ý cho cậu con trai “vàng ngọc” của mình lấy một đứa con gái mới “nứt mắt”, đã vậy lại còn không học hành đến nơi đến trốn.
Sau đó, anh cũng nghe lời gia đình nhất quyết đòi chia tay chị, còn ép chị phải phá bỏ cái thai. Chị đau đớn quằn quại, mới đôi mươi làm sao chị chịu đựng được cú sốc tinh thần lớn đến vậy, làm sao chị có đủ can đẩm để bước đến phòng phá thai. Vậy là chị đưa câu chuyện nói với mẹ chị. Nhờ có sức ép từ gia đình chị mà cả anh và gia đình anh chấp nhận tổ chức đám cưới. Nhưng đám cưới diễn ra chỉ để che mắt thiên hạ, để tránh xấu hổ với làng xóm chứ đời nào bố mẹ anh lại chấp nhận chị dễ dàng vậy.
Ngày nào chị cũng sống trong đau đớn, chị muốn được chạy trốn khỏi nơi đây để quên đi nỗi muộn phiền này. (Ảnh minh họa). |
Ngày nào anh cũng đi ra ngoài tìm “hoa thơm cỏ lạ”, việc anh đi đâu, làm gì, với ai là những điều tối kỵ chị không được phép hỏi. Tệ hơn nữa là sau khi biết chị mang thai con gái cho đến khi đứa bé ra đời chị bị gia đình chồng bạc bẽo, coi khinh, coi rẻ. Dù ở nhà chồng chị hệt như cái gai trong mắt họ, nhưng hễ chị nhắc đến chuyện muốn xin về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ là họ vẽ ra đủ việc để chị không còn thời gian, hơi sức đâu mà nghĩ đến việc về quê ngoại nữa.