Tâm sự

Khi bố nghẹn ngào thanh minh sự trong sạch cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi và vợ đổ vỡ

Bố tôi đi ra đến cửa, rồi lại quay vào. Mắt ông rưng rưng nhìn tôi: "Bố thề là bố không làm gì cả".

Tôi lớn lên trong sự nuôi dưỡng, bao bọc của bố. Mẹ tôi mất sớm, bố đã vất vả kiếm tiền lo cho anh em tôi ăn học. Nhiều người khuyên bố tôi đi lấy vợ để có bàn tay người phụ nữ trong nhà. Nhưng bố nhất định không đi bước nữa. Ông lo sợ mẹ kế sẽ khiến chúng tôi khổ. Thành ra đến bây giờ, khi tuổi đã cao mà bố tôi vẫn chỉ sống một mình.

Tôi vẫn luôn nhìn vào bố để lấy động lực cố gắng. Tôi theo học ngành kiến trúc, mỗi một công trình hoàn thiện, tôi cũng được một khoản tiền khá về tay mình. Tôi lấy số tiền ấy để lo cho bố, cho em.

Rồi tôi quen được vợ mình bây giờ. Chúng tôi quen nhau nhờ vào công việc của tôi. Khi ấy, tôi làm kiến trúc cho căn biệt thự của bố vợ mình. Tiếp xúc với nhau, chúng tôi dần cảm mến rồi yêu thương nhau.

Vợ tôi sinh ra đã được nuông chiều, lại sống trong hoàn cảnh đầy đủ nên cách sống có phần không được đúng lắm. Cô ấy hay miệt thị những người nghèo khó hơn. Đối với bố tôi, cô ấy cũng thường xuyên xa lánh và tuyệt nhiên chưa bao giờ mời bố đến nhà chúng tôi chơi.

Khi bố nghẹn ngào thanh minh sự trong sạch cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi và vợ đổ vỡ

Nói cho cùng, tôi là người có lỗi trong chuyện này. Vì tôi không biết cách bảo ban nên vợ mình mới không tôn trọng bố. Mỗi lần bố tôi từ quê lên, ông mang cho tôi từ quả trứng gà cho đến những bó rau sạch mà ông tự trồng.

Đáng lẽ vợ tôi phải vui mừng vì điều đó. Đằng này, cô ấy tỏ vẻ khó chịu và còn nói bố tôi nhà quê. Tôi thương bố sống một mình cô quạnh nên nhất định đón bố lên thành phố ở. Biết chuyện này, vợ tôi phản đối gay gắt lắm. Nhưng tôi không thể để bố tiếp tục sống cuộc sống tuổi già như vậy được.

Từ ngày lên ở với vợ chồng tôi, bố tôi thường rất buồn phiền. Cũng vì vợ tôi tính khí đanh đá, không thích ở với bố chồng nên đụng tí là cô ấy lại gắt gỏng. Tôi nói thì cô ấy chống chế, còn bố tôi sợ ảnh hưởng tới hôn nhân của tôi nên lúc nào cũng nhường nhịn.

Ban ngày tôi đi làm, hiếm khi ở nhà để chứng kiến được vợ đã đối xử với bố mình những gì. Cho tới hôm ấy, khi tôi có công việc đột xuất phải về nhà thì xảy ra chuyện thế này. Vợ tôi đi chơi về, phát hiện mất chiếc điện thoại. Đúng lúc đó, cô ấy thấy bố tôi có mua một chiếc xe đạp để đi dạo. Thế là cô ấy nghi ngờ cho bố tôi, còn bảo bố tôi ăn vụng không biết chùi mép.

Khi bố nghẹn ngào thanh minh sự trong sạch cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi và vợ đổ vỡ - 1

Khi tôi về đến nhà thì cô ấy đang lớn tiếng mắng mỏ: "Chẳng lẽ con đổ oan cho bố? Nhà này chỉ có con với bố thôi, bố không lấy thì ai lấy?". Mặc cho bố tôi hết lời thanh minh, vợ tôi vẫn làu bàu và bỏ vào phòng. Tôi đã định sẽ phân tích cho vợ hiểu, vậy mà tôi vừa về thì cô ấy nói: "Đấy, anh xem đi. Ông bố nhà quê của anh bây giờ còn lấy trộm điện thoại em để bán mua xe đạp kia kìa".Tôi thấy chối tai nên đã nói vợ vài câu. Đến khi ra ngoài, bố tôi đã đứng đợi sẵn. Ông bảo sống ở thành phố không quen, ông về quê ở cho yên tĩnh. Tôi ngăn bố lại nhưng không được. Bố tôi đi ra đến cửa, rồi lại quay vào. Mắt ông rưng rưng nhìn tôi: "Bố thề là bố không làm gì cả". Thú thật lúc ấy, tôi thương bố vô cùng. Thế nhưng vợ tôi lại quá đáng, cô ấy dám nói rằng bố tôi xấu hổ nên mới về quê.

Ngay lúc ấy, tôi nhìn thẳng vợ và nói ly hôn mặc cho bố tôi can ngăn. Tôi không thể sống cùng một người vợ hỗn láo, không biết tôn trọng bố chồng như vậy được. Bao lâu nay tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Người như vợ tôi, sẽ chẳng bao giờ cô ấy biết thay đổi đúng vậy không các bạn?

Theo A.N (Helino)