Tâm sự

Đến khi em ôm tiền ra đi tôi mới biết mình bị "phụ tình"

Số tiền đi làm, tôi kiếm được bao nhiêu đều nghe lời “dỗ ngọt” của em mà gửi tiết kiệm. Nhưng ngặt nỗi, người đứng tên chủ tài khoản đều là em.

Số tiền đi làm, tôi kiếm được bao nhiêu đều nghe lời “dỗ ngọt” của em mà gửi tiết kiệm. Nhưng ngặt nỗi, người đứng tên chủ tài khoản đều là em.

Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng tôi dại dột khi sống gần nửa cuộc đời rồi mà không hay biết “phải trái” nên bị người yêu lừa đẹp. Nay tôi viết nên những cảm xúc này, chỉ mong rằng người ấy sẽ đọc được và hiểu cho suy nghĩ của tôi lúc này đâu. Thực sự tôi chỉ mong em hãy hiểu cho tấm lòng cũng như mong muốn của tôi.

Em và tôi sinh ra cùng quê, lại sống cùng một làng. Từ nhỏ tôi đã biết em, tôi thương cho hoàn cảnh của em nhiều lắm. Bố em mất từ nhỏ, mình em sống với bà và mẹ. Mẹ em cũng vất vả khi không có nghề nghiệp ổn định. Đồng tiền buôn bán nhỏ lẻ chỉ đủ lo cho 3 mẹ con em những bữa ăn đạm bạc.

Em càng lớn càng xinh đẹp. Tôi đã ngắm mãi đôi mắt bồ câu, mái tóc màu hạt dẻ ấy. Thế rồi một ngày, em lại đi vào cuộc đời tôi như định mệnh. Khi đó, em nói rằng “Em thích anh. Anh có thích em không?”. Khi đó, tôi mới chỉ là chàng sinh viên năm cuối, còn em là cô học sinh lớp 11. Trước đề nghị của em tôi đã đồng ý. Hai chúng mình đã nắm tay nhau đi dọc bờ đê suốt chiều hôm ấy.
 
Tôi chỉ mong em sớm tốt nghiệp rồi cùng tôi tích góp chuẩn bị cho một đám cưới trong tương lai (Ảnh minh họa).
 
Tình yêu lớn lên khi em đỗ Đại học ở Hà Nội. Còn tôi đã đi làm và sớm ổn định công việc. Đồng lương không quá cao, nhưng tôi đủ tiền hỗ trợ em ăn học trong suốt 4 năm ấy. Tất cả các khoản em chi tiêu từ tiền nhà, tiền học phí, tiền ăn tôi đều hỗ trợ em hết. Tôi chỉ mong em sớm tốt nghiệp rồi cùng tôi tích góp chuẩn bị cho một đám cưới trong tương lai.

Khi đó, tôi đã rất tin tưởng em cô gái mà tôi từng say mê, đắm đuối. Tôi đã bỏ qua lời dị nghị của anh em, bố mẹ trong quê để bảo vệ tình yêu của chúng ta. Em ngày càng xinh đẹp, kiều diễm. Nhiệm vụ của em là học ngoài ra không phải lo một khoản gì. Còn tôi tất bật trong những dự án, công trình nghiên cứu mà quên mất em đang dần thay đổi. Em không còn ngây thơ trong sáng như xưa kia mà bắt đầu có những “toan tính” riêng.

Cũng phải trách tôi vì quá tin tưởng em nên giờ tôi mới rơi vào tình huống “dở khóc dở cười” như hiện tại mọi người ạ! Số tiền đi làm, tôi kiếm được bao nhiêu đều nghe lời “dỗ ngọt” của em mà gửi tiết kiệm. Nhưng ngặt nỗi, người đứng tên chủ tài khoản đều là em. Khi đó tôi cứ nghĩ rồi em sẽ là vợ tôi, việc tôi để em đứng tên tài sản của tôi cũng đồng nghĩa việc tôi muốn em biết rằng tôi tin em, em quan trọng với tôi rất nhiều.

Tôi không tự hào, nhưng tôi là người sống đúng mực. Chi tiêu với tôi rất rõ ràng, nhưng đôi khi em cũng khá khắt khe với tôi. Dù người kiếm tiền lo cho cuộc sống của hai đứa là tôi. Đôi khi tôi cứ cảm thấy như tôi đang phụ thuộc vào em vậy.

Một năm sau khi ra trường, em đi làm ở một công ty du lịch. Mới được 3 tháng em đột nhiên nói lời chia tay với tôi. Em nói rằng giờ em chợt nhận ra chúng mình không hợp nhau, em thấy nhàm chán và muốn chia tay một thời gian. Khi đó, em còn hứa, nếu không chịu được chúng tôi sẽ quay lại.

Nghe em nói tôi như chết lặng đi. Tôi yêu em đã hơn 5 năm nay, bao nhiêu niềm vui nỗi buồn cùng nhau trải qua. Tôi chưa một lần đòi hỏi ở em điều gì, chỉ là những lúc em tự nguyện “dâng hiến” cho tôi. Em nói em muốn tôi là người đàn ông duy nhất của em. Vậy sao giờ em lại đối xử với tôi như vậy. Tôi đã cố hỏi em một lý do khác hơn, nhưng em vẫn không nói.
 
Cho tới một ngày, em nói em có người khác rồi. Hiện em đã mang thai 2 tháng. Và em muốn tôi chúc phúc cho em. Khi đó, niềm hi vọng trong tôi tan vỡ. Tôi cố tìm một lý do để tin em, tìm một niềm tin cuối cùng để cứu vãn cuộc tình dang dở….nhưng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tôi lấy hết dũng cảm để hỏi em về cuốn sổ tiết kiệm mà tôi gửi tên em bao năm qua, thì chỉ nhận được một lời xin lỗi. Em nói em có việc, mẹ em ở quê bị bệnh nên em đã dùng hết số tiền đó. Tôi đau đớn vô cùng, em lấy tiền của tôi mà không hề nói với tôi một câu nào.

Khi tôi gọi điện hỏi mẹ em bệnh tình thế nào thì bà nói, mẹ em hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi lại tìm đến em, lần này em xin lỗi và nói em đã dùng số tiền đó để hùn vốn Kinh doanh. Em sẽ gửi lại tôi trong thời gian sớm nhất. Em cũng xin tôi dấu kín bí mật này với chồng em, với mọi người ở quê.

Thế mà từ đó tới nay đã 2 năm, con em đã khôn lớn, nhưng tiền em vẫn chưa gửi trả lại tôi. Trong khi đó chồng em lại giàu có, chẳng nhẽ không đủ tiền trả lại tôi sao? Nó không đáng gì so với đồng lương tôi kiếm hiện tại, nhưng tôi nghĩ liệu em có nên làm như thế sau những gì tôi đã cho em hay không?

Hi vọng rằng, khi em thấy những dòng tâm sự này của tôi, em sẽ suy nghĩ lại. Nó chẳng đáng là bao nhưng những điều em làm, em sống khiến tôi vô cùng thất vọng H. ạ!
 
Theo Đời Sống & Pháp Luật