Tâm sự

Có ít tiền ông bà nội cho, bố mẹ cũng lừa lấy hết của tôi

Nhiều khi đêm xuống tôi trốn ra lan can ngoài nhà, hai mắt tự dưng ướt nhoè, tự hỏi sao bố mẹ không thể yêu mình?

Nhiều khi đêm xuống tôi trốn ra lan can ngoài nhà, hai mắt tự dưng ướt nhoè, tự hỏi sao bố mẹ không thể yêu mình?

Résultat de recherche d'images pour

Bố mẹ chia tay từ khi tôi còn nhỏ, sau đó tôi sống với mẹ và bà ngoại được một khoảng thời gian ngắn thì bà mất, mẹ tôi cũng bước thêm bước nữa. Tôi được đưa về ở cùng bố nhưng ông lại không chăm sóc được, suốt ngày đi, có khi đi hẳn mấy ngày mới về nên tôi được ông bà nội đem về nuôi. Được khoảng một thời gian bố tôi cũng bước thêm bước nữa, tôi cũng ít gặp bố mẹ vì họ đều có gia đình riêng của mình. Nhiều lúc tôi chảy nước mắt, bà nội vỗ về an ủi cùng ánh mắt nhìn đăm chiêu với vẻ mặt thương hại, xót xa, lúc đó tôi cảm giác như mình là thứ bỏ đi.

Đến năm lớp 12 ông bà nội cho tôi chút vốn để làm ăn cũng là lúc bố mẹ tôi xuất hiện. Đầu tiên bố đến với tôi như một hào quang, hứa sẽ lo cho tôi và sửa sai vì những truyện ngày xưa, rồi bố lấy đi một nửa với lý do "mày phải chia cho em mày với chứ", sau đó tôi bị cho đi nghĩa vụ quân sự. Quá trình tôi học tập và huấn luyện trong quân đội cũng là lúc mẹ xuất hiện, bà với một dáng vẻ của người quyền quý, đi xe ôtô cùng với một người đàn ông, sau đó đón tôi về ở cùng được khoảng 2 năm thì hỏi mượn tôi số tiền còn lại và hứa khi tôi cưới vợ sẽ trả. Khoảng thời gian sống cùng mẹ tôi đi làm tích góp được khoản tiền nhỏ để dành làm tiền cưới vợ, mẹ biết và dùng những lời có cánh nịnh tôi để mượn nốt.

Tôi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, như được toại nguyện ước mơ vốn bấy lâu của mình nên dù mẹ có nói gì, bảo gì tôi cũng nghe. Đến lúc tôi cưới vợ là lúc mọi thứ khác hẳn. Tôi bị chính mẹ đẻ đánh và đuổi, tất nhiên số tiền ông bà cho tôi cũng đừng hòng đòi lại. Không dừng ở đấy, trước khi tôi làm lễ cưới và ra ngoài ở, mẹ vẫn còn nói: "Mất bao nhiêu công tao nuôi mày, mày tính thử xem có hơn số đấy không". Tôi ra đi trong ngậm ngùi, may thay gia đình nhà vợ cũng không chê bai mà còn thông cảm và tổ chức đám cưới cho tôi. Giờ vợ chồng tôi ra ngoài ở, đã có một thiên thần nhỏ đáng yêu. Tôi có trách nhiệm, sự yêu thương vô điều kiện dành cho thiên thần nhỏ. Nhiều khi đêm xuống tôi trốn ra lan can ngoài nhà, hai mắt tự dưng ướt nhoè, tự hỏi sao bố mẹ không thể yêu con một lần như con yêu con của con vậy. Hay tôi chỉ là kết quả của sự sai lầm ở một cuộc hôn nhân vội vã?

Độc giả Nam
Theo VnExpress.net