Tâm sự

Chồng lăng nhăng với gái Tây trước ngày cưới

Mỗi lần tôi muốn chăm sóc anh và gia đình thật chu đáo thì nỗi ấm ức lại hiện về, sự thật kinh tởm về chuyện trai gái của chồng ngăn cản tôi làm điều tốt đẹp của người vợ.

Mỗi lần tôi muốn chăm sóc anh và gia đình thật chu đáo thì nỗi ấm ức lại hiện về, sự thật kinh tởm về chuyện trai gái của chồng ngăn cản tôi làm điều tốt đẹp của người vợ.

Tôi năm nay đã 26 tuổi, mới sinh xong khoảng chừng 5 tháng, trong tôi đầy hạnh phúc vì đứa con yêu và người chồng tuyệt vời với sự quan tâm vô bờ bến đối với con. Anh luôn phụ giúp tôi trong vệc nội trợ và chăm sóc con cái. Tôi yêu và tin tưởng chồng vô cùng, thậm chí còn tin vô điều kiện, tôi còn tin chắc rằng trong thời gian tôi mang bầu nghỉ sinh thì anh không bao giờ ra ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tôi đã tin anh trước khi yêu anh.

Tôi là một cô bé bất hạnh vì bố mẹ tôi đã ly hôn, khi bố tôi đi theo người đàn khác, tôi chứng kiến sự đau khổ của mẹ mình khi tôi đang tuổi ăn, tuổi lớn. Điều đó cứ ám ảnh tôi và khiến tôi không tin bất cứ người đàn ông nào cho đến khi tôi gặp anh. Nỗi đau về tâm hồn tôi, vết thương trong trái tim tôi 7 năm sau mới nguôi ngoai. Gia đình lớn đã không cho tôi sự bình an. Và khi tôi gặp anh và làm việc cùng nhau, chúng tôi phát sinh tình cảm lúc nào không hay, nhưng tôi không tự tin vào tình yêu nên rất ngaị ngùng. Tôi đã giữ cái quý giá nhất của người con gái cho đến đêm tân hôn.

Và rồi chúng tôi kết hôn, cuộc sống cứ trôi em đềm làm như tôi cứ tưởng mình đã mãn nguyện với đời vì tôi có chồng tốt. Mặc dù cuộc sống không khá giả cho lắm nhưng tôi hạnh phúc là đủ. Tôi yêu gia đình và tôi yêu chồng. Nhưng có ngờ đâu mọi thứ sụp đổ khi tôi phát hiện ra sự thật đáng khinh bỉ về chồng mình. Anh và tôi có quen một cô gái Tây hay nói đúng hơn cô ta là bạn đồng nghiệp của anh và cô ấy đã có gia đình. Khi chồng cô ta về nước thì cô ta ở lại Việt Nam cùng con trai. Mặc dù anh đã nghỉ làm chỗ cũ nhưng họ vẫn hay liên lạc với nhau và tôi cũng thường xuyên gặp họ để trò chuyện như bạn bè.

Ảnh minh họa.

Nửa tháng, trước ngày kết hôn của tôi, thì họ lại lên giường và duy trì việc đó đến tận đám cưới. Ngày cưới anh mời cô ta tới dự như những người bạn bình thường như không có gì xảy ra. Tôi ngây ngô như một con ngốc, tiếp đón nồng hậu. Trong đêm tân hôn vì cô ta gọi và nói buồn nên tôi và anh đã tới chỗ cô ấy để tâm sự rồi mới về động phòng. Khi chúng tôi muốn về thì cô ta muốn níu kéo ở lại và nhìn vào mắt cô ta thì thấy có chút gì đó dối trá, nhưng tôi lại không để ý vì nghĩ họ là bạn bè và vì "Tây thì phải thoáng". Sau những ngày cưới họ vẫn lén lút ngủ với nhau, thậm chí kể cả trước khi cô ta về nước.

Sau khi về nước thì cứ tưởng đó là những giây phút thoáng qua như nắng gặp mưa, nhưng không, chồng tôi yêu cô ta… Họ viết thư với nhau một cách da diết. Họ nhớ nhau, nhớ những cảm giác lén lút, vụng trộm, nhớ những cảm giác thiên đường mà họ đã có với nhau. Chồng tôi viết cho cô ta những lời tục tĩu, cô ta gửi cho chồng tôi những clip sex. Nói chuyện với nhau qua điện thoại một cách công khai mà tôi không hề nghi ngờ.

Tôi hỏi anh: tôi là gì trong cuộc đời anh, tôi không dí súng vào đầu anh để kêu anh lấy tôi, tôi không hề có thai để ép anh lấy tôi, anh yêu cô ta đến mức như vậy thì anh lấy tôi để làm gì? Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, nếu biết trước sự thật khốn nạn đó thì tôi đã hủy hôn dù thiên hạ chê cười. Và tôi muốn ly hôn ngay lập tức. Nhưng anh nói anh lấy tôi vì anh yêu tôi, anh đã sai và hứa sẽ không bao giờ liên lạc, và lặp lại lỗi lầm này. Nhưng anh vẫn còn tìm cô ta trên Facebook mặc dù cô ta đã hủy tài khoản mạng xã hội vì sợ tôi nói chuyện với chồng cô ấy. Cô ta sợ chồng bỏ vì cô ta không kiếm ra tiền.

Tôi hỏi anh còn tìm kiếm cô ta làm gì nữa, tiếc nuối gì chăng, rồi cãi vã to tiếng. Anh nói chỉ để xem cô ta có đăng gì trên status không, nhưng tôi biết không phải vậy vì cô ta rất sợ chồng bỏ thì làm sao mà cô ta dám đăng gì lên. Tôi đoán chỉ vì chồng tôi nhớ cô ta và muốn lên nhìn hình mà thôi. Tôi đã đau đớn đến tột cùng vì sự dối trá trắng trợn, sự thật đáng khinh bỉ. Vì tôi quá yêu anh nên tôi đã tha thứ. Nhưng người phụ nữ có thể tha thứ được nhưng không bao giờ quên được nỗi đau trong tâm hồn, đặc biệt là với người mình vô cùng tin tưởng.

Chuyện đã qua ba tháng rồi nhưng mỗi ngày nỗi đau cứ gặm nhắm tôi, dày vò tôi, tôi mặt nặng mày nhẹ. Lúc cố gắng quên để có lại sự hạnh phúc mà như trước kia tôi chưa biết gì, nhưng làm sao được, sự chăm sóc của tôi đối với anh không còn trọn vẹn nữa, tình cảm của tôi với anh không còn nồng nàng nữa. anh đã tàn nhẫn với tôi khi tình còn đầy và nghĩa chưa cạn.

Mỗi lần tôi muốn chăm sóc anh và gia đình thật chu đáo thì nỗi ấm ức trong tâm hồn tôi lại hiện về, sự thật kinh tởm đó nó ngăn cản tôi làm điều tốt đẹp của người vợ. Nhưng nhìn mặt con trai tôi ngơ ngác, đôi mắt thơ dại là tôi phải tự nhủ bản thân mình phải cố gắng, tôi phải đấu tranh với chính mình từng phút từng giây, vì bất cứ lúc nào tôi cũng nghĩ đến sự dối trá đáng khinh đó mà anh dành cho tôi, và xem tôi như một con ngốc dễ lừa. Họ đã cười nhạo tôi mà tôi không hề hay biết.

Không biết tôi phải chịu cảm giác này đến bao giờ, đầu óc tôi cứ quay cuồng trong vòng luẩn quẩn, làm ảnh hưởng đến công việc của tôi rất nhiều. Các mẹ, các chị có nhiều kinh nghiệm hãy cho tôi lời khuyên với, để tôi sớm thoát khỏi cảm giác này, nếu không chắc tôi điên lên mất.
 
Theo Tâm Anh (Ngoisao.net)