Tâm sự

Chia tay chồng sắp cưới vì anh không thể chờ tôi thêm vài tháng

Tôi nhẹ nhõm hẳn, không còn phải áp lực chuyện tốt nghiệp, cưới xin. Tôi buồn nhưng đã thấy đầu óc thanh thản. 

Chia tay chồng sắp cưới vì anh không thể chờ tôi thêm vài tháng

Gần 5 năm trước, khi tôi 18, anh là mối tình đầu tiên thời sinh viên của tôi. 3 tháng trước, anh là người đầu tiên tôi trao sự trong trắng khi tôi 23. Chúng tôi đã mơ về một đám cưới và được gia đình hai bên ủng hộ, dự định không lâu nữa thì cưới. Anh tốt với tôi, yêu thương tôi vừa đủ, dù hai đứa đã đi quá giới hạn nhưng sau này anh cũng không đòi hỏi hay ép buộc gì thêm vì biết tôi rất cương quyết. Nhờ vậy, tôi trân trọng và tự hào về anh. Anh không quá chiều chuộng tôi vì bảo chiều quá sợ tôi hư. Tôi hơi chạnh lòng nhưng rồi cũng chấp nhận việc có một người yêu bận rộn. Tôi thấy mình đôi khi bướng bỉnh nên thi thoảng anh vô tâm tí cũng không sao.

Chúng tôi thi thoảng tranh cãi, anh trách tôi giận dỗi vô lý, tôi đều xin lỗi anh mặc dù trong lòng rất ấm ức. Có một lần, tôi gặp anh để lấy đồ, lúc ấy đang giận nên cố tình không nói chuyện, anh cũng phóng xe vụt đi trước mắt tôi không thèm quay đầu lại. Tôi đứng đó một lúc, khóc nhìn theo, bắt đầu suy nghĩ về thái độ của anh. Anh không hề tôn trọng tôi. Đó là lần đầu đánh dấu sự rạn nứt niềm tin trong tôi. Lần thứ hai, tôi nói về chuyện kết hôn, muốn anh chờ thêm vài tháng vì bản thân gặp trục trặc không tốt nghiệp đại học được như đã định. Tôi chưa sẵn sàng để kết hôn khi chưa ra trường, trong đầu nhiều lo lắng băn khoăn về sự nghiệp tương lai. Tôi cũng là đứa có thành tích học tập tốt nên không thể cưới khi chưa học xong, nhưng anh không chờ.

Tôi mong muốn anh đồng ý, động viên, cùng tôi vượt qua khó khăn, chờ thêm vài tháng đâu phải là gì to tát. Anh bảo không được, muốn chúng tôi sớm được ở bên nhau vì ngày thường ít có cơ hội gặp, lại không được đi chơi về muộn do mẹ tôi không cho. Còn nếu tôi nhất quyết không chịu cưới sớm thì cả hai dừng lại.  Sau cùng, tôi nhận được từ anh câu nói: "Chúng ta không cùng chung kế hoạch cuộc đời, vậy đừng làm mất thời gian của nhau nữa". Lần này, như giọt nước tràn ly, tôi biết mình sẽ không có tiếng nói nếu sau này chung sống với anh. Tôi không trả lời lại, quyết định chia tay dù trong lòng còn quá nhiều băn khoăn và lo lắng. Cách nói của anh khiến tôi có cảm giác mình là người có lỗi.

Sau khi chia tay nhau tôi vẫn chơi với chị gái anh, đi đâu vẫn mua quà biếu bố mẹ anh rồi gửi chị, tôi rất quý hai bác. Tôi thấy mình nhẹ nhõm hẳn, không còn phải áp lực chuyện tốt nghiệp, cưới xin. Tôi buồn nhưng đã thấy đầu óc thanh thản. Trong mắt tôi, anh cần một cô vợ chứ không cần người vợ đó là tôi. Thế nhưng đôi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi có phải mình đã sai không? Có phải tôi đã không hiểu cho mong muốn của anh? Tôi trách mình và có lần muốn xin lỗi anh nhưng lại tự dặn lòng chẳng việc gì phải hạ mình như thế. Tôi muốn biết việc chia tay anh như thế là đúng hay sai, tôi có nên cảm thấy có lỗi trong chuyện này không? Cảm ơn mọi người.

Theo Hiền (VnExpress.net)