Tâm sự

Chỉ vì chị dâu mà tổ chức thôi nôi cho con trai xong, tôi bị cả nhà chồng ghét bỏ

Mẹ chồng tôi mặt mày hầm hầm, bố chồng thì chẳng thấy ló mặt ra. Thôi nôi cho con trai tôi mà cứ như "đại chiến" không bằng.

Mẹ chồng tôi mặt mày hầm hầm, bố chồng thì chẳng thấy ló mặt ra. Thôi nôi cho con trai tôi mà cứ như "đại chiến" không bằng.

Khi tôi về nhà chồng thì đã có chị dâu rồi. Mang tiếng chị dâu chứ chị ấy còn thua tôi tới vài tuổi. Vì nể và vì lấy chồng phải gọi theo chồng nên tôi cũng gọi chị ấy một tiếng chị theo vai vế. Không phải tôi đanh đá gì nhưng tôi thật không ưa cái kiểu ra vẻ ta đây tội nghiệp của chị ấy.

Vì nhà chồng rộng rãi nhưng đất đai chật nên vợ chồng tôi chẳng xây nhà ra ở riêng được. Vợ chồng anh cả ở tầng 2, vợ chồng tôi ở tầng 3. Bố mẹ chồng ở tầng trệt. Mỗi tầng cũng đầy đủ tiện nghi như một căn nhà riêng biệt. Thế mà chị dâu tôi cứ hay soi mói.

Tôi vẫn nhớ khi mới về làm dâu, tôi có nấu nồi bún riêu. Nhưng vì lần đầu tập nấu, không dám chắc ngon hay dở nên tôi nấu ít không mời bố mẹ chồng. Vậy mà tới chủ nhật (ngày này gia đình tôi ăn chung), trong mâm cơm, mẹ chồng tôi cạnh khóe: “Nhà có 3 hộ, ăn gì ngon cũng nên chia ra cho mọi người cùng hưởng gọi là có chút lòng thành. Mẹ là mẹ ưng con Thanh (tên chị dâu tôi) ở điểm này”. Tôi nghe là đủ hiểu chính chị dâu đã mách lẻo với mẹ chồng.

Chỉ vì chị dâu mà tổ chức thôi nôi cho con trai xong, tôi bị cả nhà chồng ghét bỏ - Ảnh 1.

Vừa nghe tôi đã biết ngay chị dâu mách lẻo. (Ảnh minh họa)

Mà cũng hay, chị dâu tôi thích lấy lòng bố mẹ chồng lắm. Cứ cách một hai ngày tôi lại nghe chị ấy nói: “Bố mẹ ơi, ăn thử món này xem con làm ngon không nhé”. Chị ta cũng hay đem một bát lên mời vợ chồng tôi nhưng tôi không ăn. Rõ ràng chị ta cố tình làm tôi bẽ mặt vì từng không mang mời bố mẹ chồng.

Tôi có bầu, chính chị ấy đề nghị với bố mẹ đổi tầng với vợ chồng tôi. Lý do chị ta đưa ra là “Em nó có bầu không nên leo cầu thang nhiều, dễ ảnh hưởng đến thai nhi. Sau này thai lớn còn rất nguy hiểm nữa. Rồi con nhỏ cũng không nên leo cầu thang cao quá, lỡ té”. Tôi có bầu mà cứ như chị ta có bầu không bằng, tôi đâu bắt chị ta lo. Vì những lời nói đó của chị dâu mà chồng tôi mất tới hai ngày để chuyển đồ xuống. Sau này tôi biết, chị dâu muốn lên tầng 3 cho thoải mái vì có cả sân thượng rộng rãi hơn tầng 2 nhiều.

Tôi sinh con ở khu dịch vụ nên lúc nào cũng có sẵn bác sĩ trực theo dõi. Tôi bảo bố mẹ chồng về nhà, chỉ cần chồng tôi ở lại là đủ rồi. Thế mà chị ta nhất định đòi ở lại vì: "Phụ nữ với nhau cũng dễ phụ giúp hơn đàn ông”. Lúc đó, bố mẹ chồng tôi nhìn chị ta với ánh mắt thương yêu nồng nàn mới đi về. Tôi nhìn thấy rõ ràng bố mẹ chồng mình thương chị ta hơn tôi nhiều.

Mới hôm qua, tôi tổ chức thôi nôi cho con trai. Khi tôi đề cập đến chuyện này, chị dâu đã giãy nãy lên như đỉa phải vôi. Chị ta nói con tôi còn nhỏ, tổ chức chỉ để người lớn ăn uống nhậu nhẹt. Rồi thì tiền nong người ta đưa, khác gì lợi dụng con mình. Chị ta còn đề nghị chỉ mua bánh kem về tổ chức trong gia đình. Chị ta chưa có con nên đúng là suy nghĩ của người ngoài cuộc.

b11

Mẹ chồng tôi mặt mày hầm hầm, bố chồng thì ở tiệt trong phòng không ra vì ồn ào. (Ảnh minh họa)

Khỏi phải nói bố mẹ chồng tôi hưởng ứng lời nói của chị ta như thế nào. Ông bà còn khẳng định nếu tôi cố tình làm rình rang, ông bà sẽ không dự. Tôi tức xanh mặt.

Cuối cùng vợ chồng tôi thống nhất vẫn sẽ tổ chức theo kế hoạch và thuê cả người nấu theo kiểu đặt cỗ bàn cho ngon, tiện. Chúng tôi cũng chụp ảnh con, phóng to rồi để thêm cái bàn phía trước nhà để người ta tiện để quà.

Vợ chồng chị dâu cũng cho con tôi 1 triệu đồng nhưng tôi lấy cớ từ chối. Tôi không muốn nhận rồi lại mang tiếng lợi dụng con. Mẹ chồng tôi thì mặt mày hầm hầm, bố chồng thì ở tiệt trong phòng ngủ không ló mặt ra vì ồn ào. Chơi tới 9 giờ, thấy bố mẹ chồng tôi không vui nên mọi người lục tục kéo nhau về hết.

Khi đếm tiền mừng và mở quà, tôi thấy ông bà nhìn mình với ánh mắt căm ghét. Tôi chẳng giận ông bà mà chỉ tức chị dâu. Nếu chị ta không nói thì ông bà đâu đối xử với tôi như thế. Tôi có nên kéo chồng ra riêng cho thoải mái không? Nhìn mặt chị ta hoài chắc tôi ức chế chết mất.

Theo N.M.M (Thời Đại)