Tâm sự

Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày cả nhà chồng đổ tội cho mẹ tôi khiến mẹ phải ra về trong uất ức

Lúc ra khỏi cửa, mẹ hôn cháu rồi dặn dò tôi ăn uống tốt và đừng lo cho mẹ. Tôi thương mẹ, muốn đi theo mẹ nhưng chồng tôi giữ lại và nói nếu muốn về thì để con lại cho nhà họ.

Tôi kết hôn cách đây 5 tháng. Từ ngày về sống chung với bố mẹ chồng, cuộc đời tôi như sống trong địa ngục.

Vì để lỡ có bầu trước khi cưới nên nhà chồng khinh rẻ tôi. Đám cưới của vợ chồng tôi cũng được tổ chức một cách sơ sài, qua quýt. Lấy chồng xa nên tôi buộc phải nghỉ việc ở công ty cũ. Lúc ấy tôi đã mang thai 5 tháng nên đi xin việc đều không được nhận vào làm. Sau đó, tôi ở nhà phụ việc bán hàng giúp mẹ chồng.

Những ngà bụng mang dạ chửa ở nhà chồng tôi mới thấy thấm thía cảnh làm dâu. Hàng ngày, tôi phải dậy từ 4 giờ sáng để soạn hàng. Làm việc quần quật cả ngày ở cửa hàng nhưng đến tối về, tôi vẫn phải giặt cả chậu đình quần áo.

Nhà có bố mẹ chồng, tôi và cả chồng nhưng chưa bao giờ chồng tôi giúp vợ bất cứ việc gì. Mỗi khi tôi nói đau lưng hay khó thở thì anh lại gắt lên với tôi. Thật sự lúc ấy tôi muốn về nhà lắm, nhưng đã đi làm dâu rồi, tôi không muốn bố mẹ mang tiếng có con gái đi lấy chồng còn bỏ về nhà mẹ đẻ.

Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày cả nhà chồng đổ tội cho mẹ tôi khiến mẹ phải ra về trong uất ức
Nếu hôm ấy tôi nghe lời chồng, nghe lời mẹ chồng thì không biết số phận mẹ con tôi đã đi về đâu nữa. (Ảnh minh họa)

Tôi chuyển dạ vào giữa đêm. Khi đã quá đau, tôi gọi chồng dậy đưa mình vào viện đẻ. Chồng tôi chẳng những không dậy còn nói sáng mai sẽ đưa tôi vào viện. Tôi chạy sang phòng bố mẹ chồng, mồ hôi trên mặt tôi đã đổ ra rất nhiều. Thế nhưng mẹ chồng tôi lại tỏ ra có kinh nghiệm và dặn tôi từ từ hãy vào viện. Sau đó tôi phải quỳ xuống xin mẹ chồng đưa tôi vào viện bà mới lật đật dậy mặc quần áo.

Đến nơi, bác sĩ nói tôi bị cạn ối và phải mổ cấp cứu. May mắn là con của tôi không sao. Nếu hôm ấy tôi nghe lời chồng, nghe lời mẹ chồng thì không biết số phận mẹ con tôi đã đi về đâu nữa.

Tôi sinh con được vài ngày thì mẹ đẻ tôi từ quê lên chăm. Mẹ tôi vốn hiền lành nhưng không quen cách sống ở thành phố. Thành ra có những chuyện mẹ khiến mẹ chồng tôi phật ý mà không biết. Mẹ chồng tôi vốn chẳng nể nang ai nên nói câu nào cũng rất cay độc.

Mẹ tôi sống ở quê nên khi lên thành phố thì khá lóng ngóng. Hôm ấy trong lúc lau nhà, mẹ tôi vô tình làm rơi vỡ lọ nước hoa đắt tiền mà mẹ chồng tôi đặt trên bàn. Chuyện chỉ có vậy, cũng không phải cố ý nhưng mẹ chồng tôi lại nổi cáu, còn nói rằng nếu mẹ tôi là người giúp việc thì đã bị đuổi từ lâu. Tôi ngồi bế con trong phòng, nghe mẹ chồng chửi mẹ tôi cũng xót xa lắm nhưng không làm gì được. Còn chồng tôi thì chỉ biết đến mẹ, anh chưa bao giờ đứng về phía tôi hay mẹ vợ cả.

Mẹ chồng tôi là người rất hay đa nghi. Trước kia tôi ra quán phụ bán hàng, lúc nào bà cũng sợ tôi sẽ trộm tiền hàng nên luôn khư khư chiếc chìa khóa trong tay. Vậy mà hôm qua, mẹ chồng tôi lên phòng và la lên có kẻ trộm. Bà nói bà bị mất chiếc nhẫn kim cương trên bàn trang điểm, giá trị chiếc nhẫn cũng trên 30 triệu. Đoán già đoán non, mẹ chồng đổ thẳng cho mẹ tôi đã lấy.

Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày cả nhà chồng đổ tội cho mẹ tôi khiến mẹ phải ra về trong uất ức - 1
Cả đời tôi sẽ không thể quên được cái ngày mà những người trong gia đình ấy đổ tội cho mẹ tôi. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi ấm ức lắm, dù mẹ ở nhà với tôi cả ngày nhưng chưa bao giờ đặt chân vào phòng của bố mẹ chồng tôi. Mẹ tôi vừa khóc vừa lấy chiếc túi du lịch của mình rũ sạch đồ ra để chứng minh không có chiếc nhẫn kia. Nhưng mẹ chồng tôi không tin, bà còn nói có thể mẹ tôi đã tẩu tán hoặc bán rồi cũng nên.

Ức chế quá, mẹ tôi dọn đồ về giữa đêm. Lúc ra khỏi cửa, mẹ hôn cháu rồi dặn dò tôi ăn uống tốt và đừng lo cho mẹ. Tôi thương mẹ, muốn đi theo mẹ nhưng chồng tôi giữ lại và nói nếu muốn về thì để con lại cho nhà họ. Vì con, tôi đành nuốt nước mắt ở lại căn nhà này.

Sáng nay khi đang ăn cơm, tôi nhìn thấy mẹ chồng đang đeo chiếc nhẫn mà hôm qua bà vừa la mất trộm. Tôi hỏi bà tìm thấy ở đâu thì bà chỉ nói để quên nên tưởng bị mất. Đến nước này, tôi cảm thấy hận mẹ chồng quá. Bà chẳng xin lỗi mẹ tôi một câu còn nói chuyện như không có gì xảy ra. Cả đời tôi sẽ không thể quên được cái ngày mà những người trong gia đình ấy đổ tội cho mẹ tôi. Đợi khi con tôi cứng cáp, tôi nhất định sẽ ly hôn để thoát khỏi người mẹ chồng ghê gớm và người chồng nhu nhược này.

Theo Q.N (Helino)