Tâm sự

Bạn gái không muốn tôi dùng tiền cưới vợ để lo cho mẹ bị bệnh

Em trách tôi sẵn sàng mất em để lo cho gia đình và không xem em quan trọng gì. Chúng tôi cãi nhau nhiều, em nói chia tay. 

Em trách tôi sẵn sàng mất em để lo cho gia đình và không xem em quan trọng gì. Chúng tôi cãi nhau nhiều, em nói chia tay. 

Bạn gái không muốn tôi dùng tiền cưới vợ để lo cho mẹ bị bệnh
 

Tôi nghe nói mẹ đi tha hương nhiều nơi, đến năm 18 tuổi tôi tốt nghiệp cấp 3, ngoại khuyên tôi nên học nghề sửa xe vì tiếp tục lên đại học sẽ không có đủ tiền để học. Giữa lúc đó, mẹ tôi về và quyết định bỏ tất cả để đi làm ở xí nghiệp, lo cho tôi đi học. Tôi vay tiền nhà nước theo dạng sinh viên, mỗi năm được hơn 8 triệu để lo học phí. Tôi gác ước mơ đại học Kiến Trúc của mình để vào đại học Kinh tế với mong ước thoát nghèo. Năm hai đại học, mẹ tôi ở nhà quen với một người đàn ông chưa vợ nhưng đã lớn tuổi - tức là dượng tôi bây giờ. Cả nhà giấu nhưng tôi tình cờ phát hiện khi về đột ngột ngày đám giỗ ông cố. Tôi biết nhưng không ngăn cản gì vì nghĩ mẹ còn trẻ và hiểu được mẹ cần một bờ vai san sẻ.

Tôi ra trường, trải qua nhiều công việc khác nhau, trả được nợ nhà nước, mua được một mảnh đất nhỏ và có một ít tiền trong sổ tiết kiệm. Tôi cũng giúp được cho gia đình có cuộc sống khá hơn trước nhưng lại phải thường xuyên đối diện với những rắc rối ở gia đình khi mẹ và ngoại mâu thuẫn. Mỗi khi tôi lo hay mua gì cho mẹ, ngoại lại buồn và nói mẹ không lo cho tôi mà giờ hưởng. Hàng tháng, tôi vẫn cho mẹ và ngoại tiền để chi phí chợ búa và điện nước. Mẹ ở với em tôi trong một căn nhà nhỏ bên hông nhà ngoại. Dượng nhà ở Sài Gòn cũng chẳng khá khẩm gì vì đông anh em và làm nghề thợ hồ, lâu lâu vẫn về thăm mẹ tôi. Tôi ở với ngoại nhưng lại ăn cơm bên nhà mẹ vì không muốn ai phải buồn. Đối với tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải làm tròn trách nhiệm với mẹ.

Tôi quen em và đã nói cho em hiểu về hoàn cảnh của mình. Tôi thiếu tình cảm từ nhỏ nên cố gắng trân trọng tất cả những gì mình đang có. Gần đây, mẹ mới phát hiện bị bệnh tim. Sau những ngày ở trong phòng cấp cứu và bệnh viện cùng mẹ, tôi cảm giác có thể mất mẹ bất kỳ lúc nào. Sau khi khám bệnh ở bệnh viện địa phương, tôi đưa mẹ lên Sài Gòn khám lại, bệnh viện lớn hơn nên chi phí cao hơn. Bác sĩ nói có thể phẫu thuật, tôi quyết định sẽ dùng số tiền đang tiết kiệm để lo cho mẹ khi cần. Tôi và em dự định sử dụng số tiền này để năm sau xây nhà và làm đám cưới. Em ra sức khuyên tôi là mẹ còn trẻ, còn làm được nên để mẹ tự lo cho mình, đến khi già yếu mới thực sự cần tôi lo vì mẹ đã không lo cho tôi từ nhỏ. Em muốn tôi dành phần lớn số tiền để lo cho tương lai của mình và cho cả em nữa (tôi nghĩ vậy). Tôi hiểu điều đó và cố gắng giải thích cho em hiểu về quyết định của mình, mẹ chỉ có một mà thôi.

Em nói tôi năm sau mà không cưới được thì hai đứa chia tay. Em trách tôi sẵn sàng mất em để lo cho gia đình và không xem em quan trọng gì. Chúng tôi cãi nhau rất nhiều và em nói chia tay. Tôi mệt mỏi vì công việc (tôi vừa được bổ nhiệm một vị trí mới thử thách hơn nhiều) và mệt mỏi vì sao em không hiểu. Em nói mọi người đều làm như vậy, do tôi cố chấp. Bây giờ tôi chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, phải chăng tôi đang sai?

Độc giả Duy 
Theo VnExpress.net