Tâm sự

50 tuổi tôi bị vợ con coi thường vì có con ngoài giá thú

Mỗi lần cãi nhau, nhìn mặt vợ dữ dằn, hai mắt long lên như con thú bị thương, con gái lớn mặt vênh váo, cãi lại bố.

Mỗi lần cãi nhau, nhìn mặt vợ dữ dằn, hai mắt long lên như con thú bị thương, con gái lớn mặt vênh váo, cãi lại bố.

50 tuổi tôi bị vợ con coi thường vì có con ngoài giá thú
 

Tôi giấu vợ con việc có bồ và con riêng. Hết nhiệm kỳ tôi trở về, nhìn vợ con đón tôi trong niềm hạnh phúc mà tôi thấy xót xa. Nhưng chỉ một hai tuần sau, vợ con tôi biết chuyện, nhìn vợ khóc, thấy hai đứa con nhìn bố với ánh mắt căm hờn mà lòng tôi đau đớn. Tôi ân hận với những gì mình gây ra, thấy có lỗi quá lớn với vợ con. Sau đó con gái lớn cho tôi nghe ghi âm điện thoại cô ấy nói vợ tôi không biết giữ chồng thì cô ấy giữ hộ, đấy là lý do mà vợ con tôi biết chuyện. Tuy vợ tha thứ và không làm lớn chuyện nhưng tôi hiểu vợ đau buồn vì mất niềm tin vào người chồng như tôi, vì thế tôi cố gắng vun vén cuộc sống gia đình cho yên ấm, yêu thương vợ con nhiều hơn để chuộc lỗi.

Nhưng trời không chiều lòng người, cuộc sống gia đình tôi lúc như giông tố, lúc yên ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dường như không việc gì của tôi qua được mắt vợ con, nhất là con gái lớn. Tôi đi thăm mẹ con cô ấy hay nghe điện thoại cô ấy gọi, vợ con đều biết. Tôi không hiểu vì sao vợ con lại can thiệp sâu như vậy. Tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền thăm nom mẹ con cô ấy, tôi không làm gì ảnh hưởng đến bất kỳ ai kể cả vợ con. Sau mỗi lần cãi nhau, tôi thấy chán nản khi nhìn mặt vợ dữ dằn, hai mắt long lên như một con thú bị thương, đâu rồi người vợ hiền lành trước kia? Đứa con gái lớn mặt vênh váo, cãi lại không nghe lời bố. Những lúc ấy tôi điên tiết cầm búa đập nát đồ trong nhà rồi đánh vợ tát con.

Vợ đưa đơn ly dị, tôi đã xé đi. Tôi còn rất yêu vợ, nghĩ lại lúc vợ chồng cùng trải qua bao biến cố nhọc nhằn, tôi thương vợ lắm, không muốn ly dị. Hai đứa con, đứa sắp 17 tuổi, đứa 13 tuổi, gần 18 năm sinh con chăm bẵm lẽ nào vì một sai lầm không đáng có mà tôi phải từ bỏ vợ con, các con sẽ theo mẹ bỏ bố? Chúng nó sẽ đối xử và suy nghĩ về bố nó như thế nào khi bỏ vợ con? Tôi buồn, tiếc cho một cuộc sống từng hạnh phúc. Điều tôi tiếc hơn cả là ánh mắt của hai đứa con khi chứng kiến bố mẹ cãi vã, đánh chửi nhau, đứa chị gần như xa lánh tôi hoàn toàn, thằng em hiếm hoi lắm có lúc tình cảm với bố. Hai đứa con không nghe lời tôi như trước nữa. Bữa cơm gia đình tuy nóng, ngon do vợ nấu nhưng không khí lạnh ngắt, không ai nói với ai câu nào từ đầu bữa đến cuối bữa; căn nhà ít có tiếng cười như trước.

Tôi cũng còn trách nhiệm với đứa trẻ lên 3. Với cô ấy, tôi xác định không thể cho một danh phận đàng hoàng bởi cô ấy còn quá trẻ, giữa chúng tôi có sự chênh lệch khá lớn về mọi mặt. Tôi không tham lam đến mức vùi dập tuổi trẻ và để cô ấy sống núp dưới cái bóng của mình, nhưng quả thực tôi không biết phải nói như thế nào. Tôi đã bước vào cái tuổi 50, chưa hẳn già nhưng không còn trẻ, chỉ với sự ham hố nhất thời mà lẽ nào tôi phải trả một cái giá đắt vậy? Tôi thương bố mẹ già mà còn phải nhận cái xì xào của hàng xóm, bạn bè đồng nghiệp của tôi biết chuyện, người coi thường, người xa lánh. Tôi bế tắc, sống trong đau khổ buồn chán, như rơi vào vực sâu không tìm được cách ra. Tôi không biết nên làm gì để vừa lòng mọi người. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết, như vậy sẽ nhẹ nhàng và êm thấm cho tất cả bởi vô cùng ám ảnh cái nhìn, ánh mắt, sự im lặng của hai đứa con khi chứng kiến sự xung đột của bố mẹ.

Độc giả Thành
Theo VnExpress.net