Gia đình

Yêu cũng cần phải bình tĩnh

Em không hiểu anh đã đoán được gì sau cái cúp máy rất vội ấy. Anh chỉ nhắn một tin: “Yêu cũng cần phải bình tĩnh. Cô đơn càng nhiều thì hạnh phúc càng sâu. Cứ tin là vậy đi".

Em hay than vãn với anh, giờ đi đâu làm gì em cũng thấy mình cô đơn đến lạ. Trên xe bus có một cô gái được tựa vào vai người yêu ngủ. Trên vỉa hè có hai người lặng lẽ nắm tay dìu dắt nhau đi với bao nhiêu âu yếm.

Trên…facebook, ngày nào cũng có những đôi post ảnh kỷ niệm ngày yêu nhau. Nhìn xung quanh, sao ai cũng có người để thương để nhớ, để vấn vương, để hờn giận, chỉ có em là một mình?

Anh đáp lại lời than vãn của em bằng một câu hỏi: “Em đã độc thân bao lâu rồi nhỉ?”

Em không nói gì, chỉ lặng lẽ cúp máy. Ừ, em đã độc thân bao lâu rồi nhỉ? Em cũng không nhớ nữa. Thời gian vốn trôi rất nhanh, nhất là khi em chẳng để ý đến nó. Hình như cũng đã lâu rồi em đã không còn biết cảm giác thực sự yêu một người là như thế nào. Những mối tình chóng vánh, những cảm xúc thoáng qua mà em tự ép mình nghĩ đó là yêu.

Những cái nắm tay không có hơi ấm và cả những chiếc hôn nhạt thếch không làm nhoè màu son...Có phải là em đã quá cẩu thả với trái tim mình không? Để đến bây giờ, khi thực sự thấy cô đơn, thực sự muốn yêu thật lòng và yêu say đắm, thì em lại chẳng còn niềm tin vào chính mình nữa. Không còn một chút nào, một chút ít cũng không.

Yêu cũng cần phải bình tĩnh
Lâu lắm rồi không còn ai kéo em đi trên đoạn đường dài (Ảnh minh họa).

Em không hiểu anh đã đoán được gì sau cái cúp máy rất vội ấy. Anh chỉ nhắn một tin: “Yêu cũng cần phải bình tĩnh. Cô đơn càng nhiều thì hạnh phúc càng sâu. Cứ tin là vậy đi.”

Em không trả lời, chỉ thấy trái tim mình đã đôi phần dịu lại.

Lần khác, câu chuyện của chúng mình lại bắt đầu bằng một lời than vãn của em: “Có lẽ chẳng chàng trai nào thích yêu một cô gái như em".

Anh bảo "ừ" rất nhanh. Em thấy trái tim mình bị trầy nhẹ. Rồi thì em im lặng, nhưng không cúp máy.

Em không biết anh đoán được gì sau sự không - đáp - lại tiếng “Ừ” ấy nơi anh. Nhưng em nghĩ là anh đã đúng. Em đang muốn nghe một lời lý giải, từ một chàng trai đã khẳng định: “Không có chàng trai nào thích yêu một cô gái như em".

Anh bảo: “Em vẫn còn quá vấn vương người cũ. Nếu là người khác thì có lẽ người ta sẽ không thể hiện điều ấy rõ ràng như em.”

Em ngắt lời anh để biện minh cho sự thừa nhận của chính mình: "Em đâu có thể hiện điều đó rõ ràng".

Anh vẫn tiếp tục: “Em nên lo lắng về một điều xa xôi hơn, đó là sẽ khó có một bà mẹ nào thích một nàng dâu như em".

Em không im lặng nữa. Em thừa nhận: “Ừ, anh nói đúng".

Một lần khác khác nữa, em kể với anh rằng cuộc sống ở thành phố này rất chán. Em không làm được gì cả. Mọi thứ đều đi ngược lại những điều em đã nghĩ trước đây. Nhưng điều đáng nói là, em đã chùn chân và không tìm ra được động lực để bước tiếp.

Anh bảo: “Chạy mãi rồi. Đoạn đường phía trước dài lắm, nghỉ dưỡng sức chút rồi em sẽ lại cố gắng được. Anh tin là thế".

Em không biết đáp lại gì, chỉ cảm thấy mình cần phải tỉnh lại, sau một giấc ngủ dài.

Hôm nay, em đã không còn than vãn với anh nữa.

Hôm nay, câu chuyện của chúng mình đã không còn chỉ xoay quanh những cảm xúc tiêu cực của riêng em.

Hôm nay, em không cúp máy trước. Hôm nay, em không im lặng.

Hôm nay, em đã chúc anh ngủ ngon, dù em biết giờ đó chưa phải giờ đi ngủ của anh.

Câu chuyện của K.

Theo Nguoiduatin.vn