Gia đình

Biết bạn gái có thai, chàng trai đã vui mừng làm đám cưới gấp ai ngờ người yêu lại lạnh lùng thú nhận

Những tưởng hạnh phúc đã nằm trong tầm tay của 2 người, nhưng vào cái tối định mệnh ấy, cách ngày cưới đúng 1 tuần, Châu lại thông báo với Cương một điều khủng khiếp.

Châu và Cương yêu nhau 7 tháng thì làm đám cưới vì Châu có bầu. Cương vốn xác định sẽ lấy Châu làm vợ, nên anh rất vui mừng khi tậu được cả trâu lẫn nghé. Bố mẹ anh cũng mong có cháu bế lắm rồi.

Mọi công đoạn chuẩn bị xong xuôi, ảnh cưới đã chụp, nhẫn đã mua, nhà hàng đã đặt, thiếp mời đã phát, 2 người chỉ còn đợi ngày lành để làm cô dâu, chú rể hạnh phúc và xinh đẹp nữa mà thôi. Những tưởng hạnh phúc đã nằm trong tầm tay, nhưng vào cái tối định mệnh ấy, cách ngày cưới đúng 1 tuần, Châu lại thông báo với Cương một điều vô cùng khủng khiếp.

Tối đó, Châu hẹn Cương ra quán cafe nói chuyện. Cương nào nghĩ ngợi gì, cho đến khi nhìn khuôn mặt không lấy gì làm vui vẻ của vợ sắp cưới. Anh vội hỏi han, thì Châu im lặng một lát, rồi thở dài: "Em... bỏ cái thai rồi... Lúc sáng...".

Cương không nghĩ đây là một chuyện có thể mang ra trêu đùa. Nhưng anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, Châu lại làm thật. Tại sao cơ chứ? Vì cớ gì đây? Con của anh, cũng là con của cô cơ mà. Cô là mẹ nó, cô nỡ lòng nào làm vậy!

"Em... muốn hủy hôn", sau đó Châu nói ra nguyên do để cô làm việc nhẫn tâm ấy. À, phải rồi, nếu Châu muốn hủy cưới, thì cô cũng chẳng muốn giữ lại đứa con với anh thật. "Tại sao?", Cương đờ dẫn thốt lên. Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Châu là anh biết cô không đùa. Song anh đã làm gì sai chứ?

Biết bạn gái có thai, chàng trai đã vui mừng làm đám cưới gấp ai ngờ người yêu lại lạnh lùng thú nhận

Sau câu hỏi của Cương, Châu bật khóc nức nở. Mọi lần hễ Châu buồn thôi là Cương đã xoắn lên rồi, giờ nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh vẫn thẫn thờ chẳng biết phải làm gì, cứ ngồi ngây đơ tại chỗ. "Em xin lỗi anh... Anh thật sự rất tốt... Nhưng em không thể quên được anh ấy... Anh ấy về rồi, anh ấy muốn làm lại từ đầu với em, muốn bù đắp cho em, và em đã đồng ý. Em ngàn lần xin lỗi anh, đến lúc này em nhận ra em vẫn yêu anh ấy rất nhiều, anh ấy mới là người em luôn muốn ở bên, với anh chỉ là ngộ nhận mà thôi...", Châu nghẹn ngào thốt lên.

Cương hóa đá trước lời thú nhận của Châu. Yêu nhau từng ấy thời gian, còn có con với nhau, mà giờ Châu nói tất cả chỉ là ngộ nhận. Và đám cưới đã sát nút, trong bụng cô đang mang con của anh, chuyện tưởng như ván đã đóng thuyền, Châu dù còn vương vấn cũng chỉ có thể cố dằn lòng quên đi quá khứ. Song Châu vẫn kiên quyết "sửa chữa sai lầm" bằng việc hủy cưới và bỏ đi cái thai trong bụng, để nhẹ gánh quay về bên tình yêu đích thực của cô. Tình yêu ấy của cô sâu nặng và lớn lao đến mức ấy ư?

Anh có thể nói được gì trước việc làm quá khủng khiếp của Châu. Trách mắng, oán hận cô có mang con anh về lại không, và dường như anh đã hết sạch hơi sức. Anh cười như một kẻ ngớ ngẩn, ôi con của anh, niềm mong đợi của bố mẹ anh. Rồi Châu sẽ vui vầy bên người cũ, anh cũng phải sống tiếp cuộc đời mình, chỉ có đứa con chưa thành hình của anh là phải chịu đau đớn nhất mà thôi.

Châu và Cương cứ ngồi câm lặng nhìn nhau như thế, chẳng ai nói thêm một lời. Câu chuyện đến đây thì Châu có điện thoại. Châu lau nước mắt, mỉm cười vâng dạ gì đó vô cùng dịu dàng với người ở đầu dây bên kia. Một lát sau có gã đàn ông tới tận nơi đón cô, khoác eo cô đi ngay trước mắt Cương. Hẳn đấy là "anh ấy" trong lời nói của Châu. Cương chỉ biết nhìn theo bóng dáng đôi tình nhân ấy, mà cay đắng mà chua xót.

Theo Thái Nguyên (Helino)