Gia đình

Chết trân phát hiện vợ ngay trước đám cưới còn cố “kiếm thêm” để sắm giày hàng hiệu cho “chị em lác mắt”

Đám cưới diễn ra vui vẻ và ấm áp. Linh lộng lẫy trong một thiết kế hàng hiệu được cô thuê với giá không hề rẻ, còn giầy cưới thì cô tự lấy tiền thưởng để mua, cũng là của thương hiệu đắt đỏ.

Đám cưới diễn ra vui vẻ và ấm áp. Linh lộng lẫy trong một thiết kế hàng hiệu được cô thuê với giá không hề rẻ, còn giầy cưới thì cô tự lấy tiền thưởng để mua, cũng là của thương hiệu đắt đỏ.

Khoa cũng hơi thắc mắc, sao người như Linh lại chọn anh. Anh quen Linh qua một người bạn, và chính cô là người “bật đèn xanh” với anh trước. Thấy Linh xinh đẹp, vui tính, công việc lại đàng hoàng nên anh cũng ưng. Sau này yêu nhau rồi, anh có thắc mắc thì Linh nói, mẫu người đàn ông của Linh là hiền hành, có đạo đức, là người có thể cho cô một cuộc sống bình yên. Chỉ vậy thôi chứ không cần giàu sang, giỏi giang hay phải làm được những điều to tát gì.

Chuyện tình của Khoa và Linh trôi qua êm đẹp chẳng gặp chút trở ngại nào. Thi thoảng Linh có mua tặng Khoa vài món đồ, mà ánh chừng cũng khá đắt đỏ. Khoa ngại lắm, vì điều kiện của anh không thể tặng lại món đồ nhiều tiền như vậy cho Linh. Nhưng Linh lúc nào cũng bắt anh nhận bằng được, nói rằng đã yêu nhau thì sao phải tính toán thiệt hơn, khi nào cô không kiếm được nữa có khi lại nhờ anh nuôi thôi mà! Khoa từ đó mới không câu nệ nữa, nhưng anh cũng tự nhủ với lòng, bản thân phải cố gắng hơn để không bị tụt hậu so với bạn gái.

Yêu nhau gần 1 năm, thấy đúng thời điểm đẹp tuổi nên Khoa bàn với Linh về chuyện cưới xin. Mọi thủ tục diễn ra thuận lợi, đôi bên gia đình đều ủng hộ chuyện tình của hai người. Đám cưới diễn ra đầy vui vẻ và ấm áp. Linh lộng lẫy trong một thiết kế hàng hiệu được cô thuê với giá không hề rẻ, còn giày cưới thì cô tự lấy tiền thưởng để mua, cũng là của thương hiệu đắt đỏ. Khoa hơi chạnh lòng khi không thể lo cho vợ được những điều tốt nhất, mà phải để cô tự bỏ tiền túi ra, nhưng Linh luôn miệng động viên, an ủi khiến anh cũng nguôi ngoai phần nào.

Chết trân phát hiện vợ ngay trước đám cưới còn cố “kiếm thêm” để sắm giày hàng hiệu cho “chị em lác mắt” - Ảnh 1.
Ảnh minh họa

Kết thúc tiệc cưới, Khoa đưa vợ đi gội đầu, tẩy trang. Anh ngồi ở ghế đợi, nhận nhiệm vụ cầm áo và túi xách của Linh. Đúng lúc đó, điện thoại của Linh báo có tin nhắn đến. Thường, Khoa chẳng bao giờ động vào điện thoại của cô, nhưng lúc này đang ngẩn ngơ chẳng biết làm gì để giết thời gian, anh liền lấy điện thoại của cô ra xem, chắc là ai đó chúc mừng đám cưới chứ gì, anh sẽ thay mặt Linh nhắn lại cho họ.

Màn hình điện thoại yêu cầu mật khẩu, anh gõ bừa ngày sinh nhật vợ, thế mà lại trúng phóc. “Ê, hôm kia trúng mánh lão nào nhiều tiền bao hậu hĩnh hả? Tao là tao kết cái đôi giầy đế đỏ của mày lắm đấy nhé, đủ khiến chị em lác mắt! Lần sau nếu lão đó gọi thì nhường cho tao một lần nha!”, những dòng chữ trên màn hình điện thoại đập vào mắt Khoa khiến anh giật mình kinh hãi. Sao lại có kẻ nhắn cho vợ anh những lời lẽ dễ gây hiểu nhầm thế này? Anh liền nhắn lại: “Nhầm số rồi!”. “Ơ, lấy chồng một cái định quay lưng không nhận mặt người quen nữa hả? Có muốn tao chỉ ra tên tuổi, địa chỉ với cái nốt ruồi bên ngực trái của mày không?”, cô nàng đó lập tức trả lời.

Khoa cố vớt vát: “Đọc thử xem nào!”, và cô nàng viết vanh vách những thông tin của Linh ra thật, thậm chí còn miêu tả đặc điểm nhận dạng chi tiết của cô nữa. Thực ra Khoa đã thừa biết cô ta không hề nhầm số. Đôi giày mà Linh đi trong lễ cưới đúng là đế đỏ thật, nốt ruồi trên ngực trái của Linh cũng chính xác, và cô ta còn biết hôm nay Linh cưới chồng. Tay anh run run bấm từng chữ cái: “Được rồi lúc nào lão gọi nữa tao sẽ nhường cho mày!”. Cô nàng cười ha hả: “Có thế chứ! Mà mày cũng phải nhường thôi, bởi mày còn bận làm vợ hiền dâu đảm kìa! Nhưng mà sinh một đứa con xong thì lại quay về với bọn tao nha, không sẽ nhớ mày lắm đó!”.

Đến đây thì chẳng cần phải giả dạng Linh để moi thông tin thêm, Khoa cũng đã biết được chuyện gì đang diễn ra rồi. Rõ ràng là Linh không hề có công việc thu nhập cao như cô nói, mà thu nhập của cô phần nhiều là đến từ một nguồn khác. Dù cay đắng nhưng Khoa không thể không thừa nhận, đó là “đi khách”. Uất hận nhất là ngay trước ngày cưới, vợ anh còn cố “đi khách” lần cuối để kiếm thêm tiền tậu đôi giầy cao gót hàng hiệu diện trong lễ cưới cho “chị em lác mắt”.

Nghĩ tới đám cưới vừa kết thúc cách ít phút, trong lòng Khoa dâng đầy sự chán nản và thất vọng. Anh cũng thấy sợ hãi trước những việc làm của Linh. Vì tiền tài vật chất và những món đồ hàng hiệu mà cô có thể bán rẻ danh dự của mình. Không muốn phải đối diện thêm với cô trong khi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, Khoa lặng lẽ để lại áo khoác và túi xách của vợ, một mình lao nhanh ra ngoài như chạy trốn…

Theo Thái Nguyên (afamily.vn/Trí Thức Trẻ)